Ta có đôi khi cảm thấy, ta người này rất ngốc.
Thế nhưng phần lớn thời gian, người đối xử với ta như đồ ngốc, đều không chiếm được lợi gì từ ta —
Ờ, tỷ như hiện tại.
Tam Lục, hoặc nói, thoạt nhìn là Tam Lục, nét mặt của nàng, giống như một kẻ ngốc.
Bất quá khi nhìn Phượng Nghi, ánh mắt của nàng không đồng dạng như vậy.
Có thương tiếc, có oán hận, có… ừm, đây không phải là ánh mắt của Tam Lục.
Đây là ánh mắt của Tam Thất.
Hoặc nói, là ánh mắt của Điệp Ma.
Ôi, loại xiếc biến thân biến biến biến này, Phượng Nghi giả dạng làm Hôi Đại Mao đã lừa gạt ta một lần, sau đó ta mấy ngày qua đương khi thần kinh quá nhạy cảm, nàng lại biến thành Tam Lục…
Không đúng!
Ta ngẩng đầu, nàng biến thành Tam Lục, ta có thể nhìn không thấu, xem Phượng Nghi tuyệt sẽ không nhìn không ra.
Vì cái gì, Phượng Nghi cũng không có vạch trần nàng?
“Điệp Ma đại giá quang lâm Bàn Ti động, thật sự là chậm trễ.” Phượng Nghi chậm rãi nói, cầm cái chén trên tiệc kia lên, lại ngửi ngửi nửa chén rượu mật còn lại trong chén: “Cảm giác rượu này ngửi, nếm, uống vào, đều làm người ta say sưa, trong đó không biết có huyền cơ gì?”
“Cũng không có gì. Trong rượu này trộn một ít tiêu dao tán. Loại thuốc này có vị cay cay, thế nhưng lại dùng phấn hoa của hoa địa ngục pha vào, cũng sẽ không bị người nếm ra. Hơn nữa, ta biết phượng hoàng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199819/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.