Ánh mắt Lý Phù Phong quan sát ta, có chút mờ mịt.
Ta rất hiểu cảm thụ của hắn, ta cũng rất mờ mịt.
Người thanh niên trước mặt ta đây, bởi vì canh luân hồi, nhớ tới một đoạn ký ức ba trăm năm trước. Đổi thành người yếu đuối bình thường, có lẽ sẽ bị kích thích điên rồi cũng nói không chừng.
Hôi Đại Mao tuy rằng đi ra ngoài, nhưng chúng ta lại ai cũng không… mở miệng trước.
Ta không biết, hắn biết bao nhiêu, trong lòng lại nghĩ như thế nào.
Ta cũng không biết, nên mở miệng như thế nào.
Chẳng lẽ nói, hi, xin chào, ba trăm năm không gặp ngươi có khỏe không?
Hay là, ngươi có phải vẫn còn thích ta hay không? Ngươi…
“Ngươi trước kia, thật sự chỉ có… nhỏ chút xíu như vậy sao?”
Hắn đưa tay ra dấu một chút, chính là cỡ cái hà bao Lý Kha chứa ta trước đây.
“Ừ…” Ta ngẩn ra trả lời một tiếng: “Khi đó cũng không tính nhỏ, ban đầu còn nhỏ hơn. Ta bây giờ nếu như biến về nguyên hình, cũng không lớn hơn khi đó được bao nhiêu.”
“Vậy sao?”
“Ừ.” Ta khoa tay múa chân một chút: “Con nhện có lớn thế nào, cũng vẫn là con nhện mà, không thể lớn bằng con trâu được, vậy cũng rất không hợp thói thường.”
Hắn gật gật đầu, nói: “Bệnh của ngươi, có nghiêm trọng không?”
“Không sao.”
“Ngươi đừng gạt ta. Có thể làm cho ngươi bây giờ bước đi cũng khó khăn, nói chuyện hữu khí vô lực, nhất định không phải chuyện nhỏ gì. Là luyện công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199808/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.