Chương trước
Chương sau
Phượng Nghi không có hỏi ta có lầm hay không, hắn chẳng qua là hơi hơi kinh ngạc, liền nói: “Người này, không cần lại để ý tới nàng ta.” Hắn nói: “Ngươi chẳng lẽ đến lúc này còn muốn làm tỷ muội với nàng ta sao?”

“Không phải vậy.” Ta cũng cảm giác mình vừa rồi thật sự là quá cả kinh, ngồi xuống: “Ta chính là… không biết nàng là như thế nào biến thành thế kia.”

“Nàng ta và ngươi, từ đầu tới đuôi không phải người một đường, lúc ấy tại Đào Hoa quan lần đầu thấy nàng ta đã biết, trong một mắt của nữ nhân này viết dã tâm, trong mắt kia viết mưu tính. Những năm ấy nàng cho dù lấy lòng ta, cũng là có dụng ý khác, ngươi dứt bỏ chuyện của nàng ta đi.”

Ta ngắm nghía chén trà trên bàn, mặc dù là cái chén sứ thô, cũng không tròn lắm, bất quá thoạt nhìn cũng rất thú vị, ta đột nhiên nghĩ muốn giấu cái chén này: “Ừm, nói chung là đến ma vực một chuyến, cầm cái này xem như là đồ lưu niệm đi, hì hì, trở về nói với người ta đây là chén trà của ma vực.”

Phượng Nghi cười ha ha: “Ngươi có đôi khi cũng thực sự là…” Câu nói kế tiếp sau thực sự là hắn chưa nói, lại nói: “Ngủ đi.”

Ợ… Giường vẫn đã trải xong, bất quá ta rất rõ ràng, tự mình leo vào bên trong một cái chặn. Phượng Nghi ngồi ở mép giường đất, ta bị hắn nhìn ngượng ngùng, thanh âm có chút khô khan hỏi: “Ngươi không ngủ?”

“Ta nhìn ngươi ngủ.”

Ta chớp mắt mấy cái, xoay người mặt hướng tường: “Ta không cần ngươi nhìn, ngươi nhìn ta ngủ không được.”

Hắn cười khẽ hai tiếng: “Ngươi ngủ đi, ta đêm nay nhập định, không ngủ.”

Ta cảm giác được hắn vươn tay ra vuốt tóc ta hai cái. Động tác của hắn rất nhẹ, có điều… dường như cũng có chút dè dặt. Ta nghĩ động tác dịu dàng đưa tình như thế hắn từ nhỏ đến lớn, chỉ sợ cũng chưa từng làm. Tóc của ta không dài, tản ra còn có hai lọn trên gối đầu, hắn chạm vào ngọn tóc, lại còn nhẹ nhàng niết một cái.

Ta nghĩ lại chuyện ngày hôm nay, lại nghĩ đến chúng ta ở trong khoang thuyền lúc mưa ban nãy…

Cuối cùng còn mơ mơ hồ hồ mà nghĩ tới Tam Thất.

Ta cảm thấy ta vừa mới chợp mắt đã bị Phượng Nghi gọi dậy. Hắn thay đổi một bộ áo quần màu xanh bạc. Tóc chải rất chỉnh tề. Cải trang khác trên khuôn mặt đều đã mất. Chỉ là làn da vẫn còn làm cho vàng như nến, che khuất nét mặt khiếp người.

“Mau đứng lên đi. Lễ mừng này trời chưa sáng đã bắt đầu rồi.” Hắn chỉ chỉ y phục bên giường đất: “Đây, ngươi thử bộ này xem.”

Ta nhìn, cũng là bộ quần áo màu xanh bạc.

“Đây cũng là ngươi mua?”

“Không phải. Cái này là trước kia đã…” Hắn ho khan một tiếng hắng hắng giọng: “Ngươi thử xem có hợp hay không.”

Ta cười nhảy xuống giường đất, mặc dù có chút đầu bù tóc rối, ta cũng không quản, nhấc quần áo lên ướm ướm trên người, cỡ vừa vặn.

Hai ngón tay ta vẫy một cái, áo quần liền bay lên người. Áo quần này nhất định có huyền diệu, mặc vào cảm giác vô cùng nhẹ nhàng mềm mại, vừa người như thế cũng không có một chút cảm giác không thoải mái nào.

Chu Anh Hùng ở bên ngoài gõ cửa, sau đó ân cần mang theo nụ cười bưng nước tiến vào. Ta nhìn phía dưới ánh mắt hắn cũng là hai vành mắt đen thật lớn sáng ngời, ngày hôm nay dậy sớm như thế với hắn mà nói xem ra cũng không phải chuyện khổ sai. Người này thích mới mẻ náo nhiệt thật đúng là không để ý gì.

“Chủ nhân, trang phục này của ngươi hôm nay thật đúng là đầy sức sống! Ô, quả nhiên là người phải ăn mặc. Bình thường không trang điểm chẳng gây chú ý tẹo nào, bây giờ mặc như vậy, đẹp mắt!”

Ta cười cười: “Các ngươi hôm nay dậy sớm như vậy?”

“Không sớm không được mà.” Khuôn mặt heo mập của Chu Anh Hùng hận không thể cười thành một đóa hoa cúc to: “Đi trễ chen không được. Căn bản xem không được náo nhiệt gì.”

“Náo nhiệt này rốt cuộc là trò gì?” Ta thật ra cũng không cần rửa mặt chải đầu, có điều cũng là chiếu chiếu bóng mình trong nước hắn bưng tới. Ừ, y phục này hợp người rất có tinh thần, màu sắc này nếu như ra chỗ sáng bên ngoài, màu lam càng nhạt, màu bạc càng sáng, khẳng định có vẻ càng đẹp mắt hơn.

“A, chúng ta đã sớm nghe người ta nói rồi, lần trước náo nhiệt cực kỳ, từ sáng sớm đã có quốc khánh, bắn pháo hoa, có ca múa, đốt lên cái loại đèn màu lớn cao như ba tầng lầu, suốt ba ngày cũng không tắt…” Chu Anh Hùng thao thao bất tuyệt, nói nước miếng tung bay, ta vừa chải đầu vừa nghe hắn nói, chờ ta chải xong tóc, Phượng Nghi lại cầm một bông châu hoa, tự tay giúp ta cài, ta thoải mái chiếu bóng trong chậu nước, lại nói với hắn: “Cám ơn ngươi.”

Phượng Nghi mỉm cười: “Ngươi và ta, khách khí cái gì.”

Chu Anh Hùng cũng không biết chúng ta khách khí cái gì, ở một bên phụ họa: “Đúng đúng, người một nhà không cần khách khí. Chủ nhân, chúng ta liền xuất môn đi? Chúng ta ngày hôm qua hỏi thăm xong rồi, hôm nay Bình Thiên cung mở ra, người trong thành đều có thể đi vào. Nghe nói bên trong có một mảnh Nam Lý cung, cung lớn có thể chứa mấy vạn người. Không đi sớm, chỗ ấy người khác chiếm hết, chúng ta liền nhìn không thấy gì! Chủ nhân, mau xuất phát đi.”

Tiểu Tam Tiểu Tứ và Chu Anh Hùng đều là vẻ mặt lo lắng, ta liếc mắt một cái, trên người bọn hắn đều mặc áo tơ lụa màu sắc rất sáng rõ, hoa văn rất chói mắt, nhất là Chu Anh Hùng, trong hai bả vai không biết lại độn cái gì, cao cao thẳng lên, mặc dù hơi quái dị, bất quá cũng xem như uy phong thần khí.

Hắn thấy ta nhìn hắn, còn cố ý ưỡn ưỡn lồng ngực, dương dương đắc ý hỏi: “Chủ nhân, ngươi xem bộ đồ mới này của ta, thế nào?”

“Không tồi không tồi.” Ta cười cười toe toét, nói: “Vậy chúng ta liền đi thôi, đừng thật sự đi trễ chiếm không được chỗ xem không được náo nhiệt, vậy cũng không phải là đi uổng một chuyến sao.”

“Phải phải.”

Chúng ta ra khỏi khách điếm, trên đường đã có rất nhiều người, mọi người đều vội vã, chạy về cùng một hướng.

Ma cung.

Lúc chưa đi ra ta còn cảm thấy Chu Anh Hùng mặc kỳ quái, thế nhưng so sánh với những người đi qua bên cạnh này, Chu Anh Hùng còn xa mới đủ xem!

Tỷ như một người phía trước chúng ta, không biết dùng biện pháp gì, chải tóc cao chừng ba thước, phía trên cắm đầy các loại phụ tùng vàng bạc bảo thạch tơ lụa, ta quả thực bị dọa sợ. Tóc người kia đã chải cao như thế, lại trang sức nặng như vậy, lúc bước đi phải dùng hai tay giơ nâng thật chặt sợ rằng đi gấp cơ thể nhấp nhô làm lỏng làm hỏng.

Lại nhìn một người khác. Đó… Đó…

Đó mà là y phục người mặc sao? Đó rõ ràng là..

Ta nhìn chằm chằm, Phượng Nghi kéo ta quay đầu, lạnh lùng nói: “Không nên nhìn.”

Khụ…

Được rồi, ta không nhìn.

Mặc dù ngoài miệng nói không nhìn, trong lòng chung quy vẫn muốn ngó ngó…

Y phục này mặc rất bại lộ, cho dù là những bé trai bé gái đầu óc không tốt bất thường cũng mặc không được như thế, cũng như Bộ quần áo mới của hoàng đế rồi!

Mưa mặc dù đã ngừng, thế nhưng trời âm u hơn bình thường, hơn nữa trời cũng chưa hoàn toàn sáng lên, vì thế người đi đường còn có người xách theo đèn lồng. Dọc đường cũng đã giống như Chu Anh Hùng nói đã đốt lên rất nhiều đèn màu, có nhà treo ở trước cửa, đến trên đường lớn, đèn màu cắm hai bên đường càng thêm tia sáng kỳ dị. Phía trên cắm đủ loại hình dạng, ta vừa nhấc mắt, còn nhìn thấy một con phượng hoàng lửa đỏ màu vàng, ngửa cổ xòe cánh, vô cùng thần khí xinh đẹp, vội vàng ngoắc tay bảo Phượng Nghi cũng xem. Ta nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi… Ừm… Ngươi vốn không phải cũng trông thế này chứ?”

Hắn cũng nhỏ giọng trả lời một câu: “Thành thân rồi liền cho ngươi xem.”

Mặt ta nóng lên, không hỏi câu này nữa, quay đầu tiếp tục xem đèn.

Còn có cái loại đèn kéo quân, đứng xa xa nhìn xoay tròn không ngừng, phía trên vẽ hoa văn hình vẽ tinh xảo.

Dọc theo đường đi còn có người đang thổi sáo gảy đàn, mặc dù hát không hẳn đều dễ nghe, lại phi thường náo nhiệt.

Chúng ta nhỏ giọng nói chuyện.

“Chỗ chúng ta, cho dù là ăn tết, cũng không náo nhiệt như thế.”

“Ngươi nếu thích, vậy tết năm nay, chúng ta cũng náo nhiệt một phen.”

“Không không, ta cũng không phải có ý này. Vậy tốn không ít nha. Lại nói, một thì không sao, đám chuột của Hôi Đại Mao kia đắc ý quên hình, không thể không thiêu cả Già Hội sơn.”

“Yên tâm, ngươi dùng hạt châu trấn, đốt không được.”

Trên đường Chu Anh Hùng mua mấy quả cầu cuộn lụa màu thật to, còn to hơn bóng rổ một vòng, phấn chấn thắt ở trước ngực, Tiểu Tam nhi Tiểu Tứ nhi cũng mỗi người buộc một cái. Chu Anh Hùng còn lấy lòng lựa ra cái lớn nhất đưa cho ta: “Chủ nhân, ngươi cũng buộc đi?”

Ta kinh hãi cười, xua tay nói: “Không cần không cần, y phục ta mặc trên người không hợp với cái này.”

“Vậy cũng phải.” Vì thế Chu Anh Hùng căn cứ phẩm chất tốt đẹp cần cù tiết kiệm không thể lãng phí thứ tốt, lại thắt cầu màu sau lưng một cái, trên cánh tay một cái.

Ta cố nén cười đến bụng cũng đau. Bất quá trên đường cũng không chỉ Chu Anh Hùng ba người bọn hắn mới như vậy, rất nhiều người đều mua bóng màu lụa màu, nhưng phần lớn chỉ là bóng nhỏ, quấn trên cổ tay hoặc là trên cổ áo, thoạt nhìn chẳng qua là hài hòa hơn Chu Anh Hùng bọn hắn một chút.

Đi đại khái hơn một giờ, mới đến chân núi ma cung. Mặc dù mọi người đều muốn đi nhanh một chút, thế nhưng quá nhiều người, chỉ có thể đi theo dòng người chậm rãi tiến về phía trước. Tới cửa ma cung, tuy rằng không đến mức phải lục soát từng người, nhưng cũng phải kiểm tra qua loa một chút mới cho phép tiến vào, cho nên người càng tích càng nhiều, trời từ từ sáng, thế nhưng vẫn đang âm u, tám phần hôm nay còn có mưa. Ta ước chừng chúng ta đã đợi đến bốn năm mươi phút sắp một tiếng đồng hồ, mới đến phiên chúng ta.

Ta hơi có chút căng thẳng, sợ chúng ta bị phát hiện thân phận.

Bất quá lo lắng của ta quá dư thừa, chúng ta thuận thuận lợi lợi được cho qua.

Tuy rằng nói đi vào, vẫn là đi sườn núi gần nửa giờ, mới đến đại quảng trường của Nam Lý cung mà Chu Anh Hùng nói kia.

Ta định định thần ngẩng đầu nhìn xem, vừa rồi chỉ có thể nhìn thấy bả vai và ót người trước mặt thực sự phiền muộn.

Ồn ào…

Thật lớn…

Ta chỉ có một cảm tưởng như thế.

Hội trường đỉnh núi của Mai sơn kia cũng coi như lớn, nhưng so với cái này, thì chính là sân thể dục của tiểu học so với sân vận động tổ chim!

Chẳng trách nói có thể chứa mấy vạn người xem náo nhiệt đấy, chiếu ta xem hơn mười vạn cũng có thể chứa.

Có người ở nơi đó chỉ huy, một nhóm người này đi chỗ đó, một nhóm người kia đi chỗ này, chúng ta và mười mấy người khác cũng bị chỉ một phương hướng, thoạt nhìn không gần không xa, không tính hẻo lánh, nhưng là cũng không gần trung gian. Chu Anh Hùng bọn hắn có chút không vui, bất quá bọn hắn bình thường là làm càn một chút, tới thánh địa ma cung trong cảm nhận của bọn hắn cũng không dám xằng bậy, ngoan ngoãn đi qua theo người ta. Ta cảm thấy nơi này tựa như sân vận động lớn, bốn phía xung quanh đều là chỗ ngồi xem, ở giữa là sàn diễn.

Tới chỗ chúng ta nên ngồi, dưới đất đều là tảng đá, Chu Anh Hùng vội vàng ngăn chúng ta, lau lại lau mấy tảng đá, còn cảm thấy không ổn, nói sợ ngày hôm qua trời mưa đá ẩm lạnh, lại lấy ra gì đó kê cho ta ngồi. Ta vừa thấy hắn lấy ra chính là cái đệm vải độn trên chỗ bả vai, nhịn không được lại muốn cười.

Bất quá mọi người xung quanh đã ngồi xuống, chúng ta cũng ngồi xuống theo.

“Này, không nhìn ra ma quân đại nhân ma quân này còn rất biết cùng vui với dân nhỉ.”

Phượng Nghi chỉ mỉm cười, trong nụ cười kia, bảy phần dịu dàng ta biết là đối với ta, ba phần cười nhạo nhất định là hướng về phía lễ mừng ngày hôm nay này.

Ừm, thật là kỳ quái. Trước kia ta nhìn Phượng Nghi thấy thế nào cũng cảm thấy không hiểu hắn. Bây giờ lại thấy thế nào, sao lại cảm thấy hành động của hắn thân thiết dễ hiểu như vậy chứ?

Người càng ngày càng nhiều, trên sân này ong ong tất cả đều là tiếng người, từ xa nhìn lại đầu người đông nghìn nghịt hỗn loạn trang sức ngũ sắc lục sắc, thật sự là náo nhiệt cực kỳ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.