Ta cũng không biết nguyên nhân, tóm lại, ta cảm thấy thanh âm kia rất…
Có loại cảm giác nói không ra, rất ôn hòa, rất đạm bạc. Từ trong thanh âm có thể nghe được trong lồng ngực người nọ rất nhiều gò khe. Tóm lại, không giống những người của ma vực này.
Ta quay đầu xem thử, vừa lúc, người mới tới kia cũng đang quan sát chúng ta, mỉm cười gật gật đầu. Hắn mặc một bộ y phục màu đen, không có bất kỳ trang sức gì, tóc tản sau đầu, dùng một cái dây vải buộc lại, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, một đôi mắt tối như mực. Được rồi, xem như rất dễ nhìn, thế nhưng so với phượng hoàng bên cạnh ta đây, hắn chỉ có thể xem như thường thường bậc trung, kém xa với cái loại thiên tư quốc sắc của Phượng Nghi này. Cả người… ừm, rất trầm tĩnh, rất chững chạc. Bất quá niên kỷ thoạt nhìn cũng chỉ là thiếu niên. Đương nhiên, nơi này là ma vực, ngươi xem chưa chắc đã là thật. Các yêu quái muốn giữ được bề ngoài thanh xuân, vậy có rất nhiều biện pháp.
Phượng Nghi nhìn hắn một cái, cũng không nói gì. Bát mì của hắn đã ăn xong, trước mặt Chu Anh Hùng đã đặt ba bát sứ thô lớn, còn đang rồn rột ăn một bát mì thịt bằm lớn. Con tê tê ăn hai bát rồi không ăn nữa, con nhím cũng đã vuốt bụng ngồi chờ một bên. Ta gọi lão thái thái qua tính tiền mì với bà, cố ý cho nhiều hơn ba phần, chờ Chu Anh Hùng cũng ăn xong, chúng ta đang muốn đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199777/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.