Trước kia có một khoảng thời gian, lời răn mình của ta là, quý trọng sinh mệnh, rời xa đạo sĩ.
Thật ra đó là ta nghĩ quá hạn hẹp. Nguy hiểm trên đời này còn rất nhiều, không chỉ mình đạo sĩ, người, yêu, thú bên cạnh… cũng phải có thể phòng thì phòng.
“Sư phó, người sao lại thở hổn hển như thế?”
“À, không có việc gì…”
Ta cắm đầu xuống giường.
Vừa rồi ta cư nhiên đi làm một chuyện…
Có lẽ là quá thuận tay, chuyện tương tự với lúc ở Già Hội sơn ta cũng từng làm, bất quá vừa rồi… Ừm, ta quả nhiên có tâm phòng người, hơn nữa phòng còn không nhẹ đâu.
Ta không biết mình mơ mơ màng màng nằm úp sấp trên giường bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy Hôi Đại Mao gào một tiếng bên ngoài, làm ta kinh động từ trên giường ngồi bật dậy.
“Sư phó, sư phó! Ngao công tử đến đây!”
Tử Hằng?
Ta vội vàng nhảy xuống giường, hai bước đi qua kéo cửa ra.
Phía ngoài cửa. Hôi Đại Mao đang ra sức lôi kéo tay áo của một người.
Người nọ mặc áo choàng màu xám. Viền áo thêu mây. Trên đầu cài cây trâm lục ngọc.
Hắn quay người. Ta nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia. Chỉ cảm thấy mũi đau xót. Vội vàng chào: “Tử Hằng. Đã lâu không gặp.”
Nụ cười của hắn vẫn tao nhã. Thế nhưng khí chất toàn thân trên dưới càng lộ vẻ chững chạc hơn. Nói như thế nào đây. Trước kia là gió êm hóa mưa. Bây giờ có chút… không giận tự uy đi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199757/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.