Tuy rằng Tam Lục đi rồi, ta nhưng lại mất đi tâm tình tìm tòi nghiên cứu cái hộp hạt châu kia.
Nhất định là bảo bối quý trọng hơn so với dải Lưu Vân này đi…
Ta sờ cái hộp ấy, cảm thấy hộp nặng trịch, nâng cũng nâng không nổi.
Ta thở dài, cất hộp bên người. Sau đó mở tờ giấy đặt ở trong hộp Tử Hằng lưu lại kia ra.
Trên giấy không có viết lời tam biệt, hay là dặn dò mà ta nghĩ…
Trên giấy chỉ đơn giản viết, ta nên dùng bốn hạt châu này tu luyện như thế nào.
Ta gấp giấy lại, cũng cất đi.
Ta cảm thấy rất xót xa.
Tử Hằng cho ta, ta không có cách nào trả lại.
Ta thậm chí không nói được câu tạm biệt với hắn hẳn hoi.
Ta ngồi bên đầm nước ngẩn người, một tia nắng từ phía trên chiếu xuống, chiếu vào mặt nước. Phía trên đầm nước có hơi nước mỏng manh, bị chiếu vào giống một làn khói sáng lượn lờ.
Hôi Đại Mao đến thương lượng sự tình với ta. Ta trả lời mà không tập trung.
Thế đạo bên ngoài. Bắt đầu dần dần không yên ổn.
Dường như chỉ trong những tin tức phi điểu mang đến. Đã bao hàm rất nhiều thứ bất an.
Người chết ở nơi nào đó. Đã hạ táng. Buổi tối lại từ trong mộ bò ra. Đánh mất nhân tính. Lực lớn vô cùng. Đem người một thôn. Ngay cả người thân hàng xóm của mình. Tất cả đều giết chết.
Có nơi. Thú khắc đá bày ở nơi đó mấy trăm năm không nhúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199749/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.