Chương trước
Chương sau
“Đây rốt cuộc là cái gì vậy chứ…” Ta nghĩ, nếu như thứ bao trong vỏ, còn có chất nhầy, chứng tỏ thứ này khẳng định không phải hình thái sau cùng, vậy, nếu như không lãm vỡ vỏ nó chờ nó trưởng thành, sẽ là thế nào?

“Thứ ta nhìn thấy hôm đó, vẫn còn giữ. Cái này của ngươi cũng đừng vội giết chết, xem ra còn trưởng thành, có lẽ lại chờ một chút, sẽ biết là thứ gì. Ta đoán thứ này, và thứ đào tim gan kia, hẳn là có chút quan hệ.”

Ta cảm thấy rất đáng sợ, sâu trông quỷ dị như thế, còn có, sự kiện quỷ dị gần đây liên tiếp phát sinh bên cạnh chúng ta… “Bất quá… Vì sao chúng ta đi đến chỗ nào, chuyện này liền theo tới chỗ ấy? Chẳng lẽ là hướng chúng ta mà tới sao?”

“Vậy cũng rất khó nói. Mấy người chúng ta đồng hành… Có lẽ chỗ chúng ta có cừu nhân của bọn họ, cũng có thể là có thứ bọn họ muốn.” Khóe miệng Phượng Nghi có một mạt cười lạnh lùng nghiêm nghị: “Cho rằng ta là dễ chọc sao? Lúc nào cũng đâm một cái liền chạy, chờ chúng ta xoay người lại chạy qua đâm một cái? Điệu bộ như cháu của rùa, cứ chờ coi…”

Ta cực kỳ ngoài ý muốn, tính tình Phượng Nghi lớn, thế nhưng mắng lời thô tục ta vẫn là lần đầu nghe thấy, có thể thấy được hắn là giận dữ.

Nghe ý tứ trong câu cuối của hắn, hẳn là nên an bài cái gì đi? Nhiều lần chịu thiệt bị động như thế không phải là cá tính của Phượng Nghi.

Đương nhiên, những việc này, không phải ta có thể quan tâm.

Ta bây giờ cần bảo vệ thật tốt một động chuột và nhện của ta đây. Gia tộc Hôi Đại Mao khổng lồ kinh người, mà đám nhện lục tục tới đây định cư cũng không ít. Chúng nó không phải mỗi con đều có tư chất tu luyện, thế nhưng chúng nó ở trong này tránh né thiên tai cùng thiên địch, cuộc sống không buồn không lo.

Ta nghĩ, hai bên chúng ta… làm bạn, chúng nó bận bận rộn rộn, quét tước, làm chuyện chúng nó cho rằng đúng đắn, nên làm.

Ta cũng có thể làm, chuyện ta cho rằng đúng đắn, nên làm.

Hôi Đại Mao nghe xong lời của ta cư nhiên cũng không quá căng thẳng. Còn ngắt lời ta: “Này. Sư phó. Người đừng tự mình dọa mình. Đám nhện ấy nào có tim gan để cho ma đầu đến móc a? Người nói ta nói có đúng hay không? Ngược lại bọn đồ tử đồ tôn của ta phải cẩn thận một chút…” Ta bị hắn chặn lời mà không giận cười lại. Hôi Đại Mao người này là điển hình ném xong liền quên. Ngày đó trên trấn nhỏ hắn cũng bị thảm trạng kia dọa kinh hồn bạt vía. Thế nhưng bây giờ vừa về Bàn Ti động. Dường như không có sợ hãi gì.

“Ngươi cẩn thận một chút cho ta. Lương thực tồn trong động nếu như đủ ăn. Như vậy gần đây tuyệt đối không cho phép ra ngoài. Phong bế cửa động. Để ý hai nơi sông ngầm chảy vào chảy ra. Có dị trạng một cái, thì kéo thiên kim thạch xuống. Làm tốt chuẩn bị nghênh địch.”

Ta nói cực kỳ nghiêm túc. Hôi Đại Mao cuối cùng cũng nghiêm túc lên. Nghiêm nghị trả lời: “Phải. Ta đây liền đi phân phó xuống.”

“Đừng lơ là như không phải chuyện gì. Lần này… rất bất đồng.”

Chỉ sợ là dùng quan hệ sinh tử để hình dung cũng không quá.

Đạo hạnh cao. Giống ta và Tam Thất. Tử Hằng. Phượng Nghi. Chúng ta có thể không sợ. Đạo hạnh thấp. Giống đám nhện chuột sống chưa đến mười năm phỏng chừng cũng sẽ không bị ma đầu móc tim mổ bụng này để ý. Duy chỉ có trình độ ở giữa. Có chút đạo hạnh nhưng lại vô lực tự bảo vệ mình… Loại này nguy hiểm nhất.

Bàn Ti động có một cửa vào chính diện, chính là chỗ chúng ta khi tiến vào phải hô vừng ơi mở ra. Còn có một cửa vào cực ẩn mật, ngoại trừ ta và Hôi Đại Mao ai cũng không biết, cái đó… xem như một thông đạo bí mật chạy thoát thân đi. Tiếp đó chính là sông ngầm chảy qua trong động. Ta tự thân xuất mã. Bày lên cơ quan mỗi lối — Chính là phóng độc. Ta đặc biệt xem qua mấy quyển sách cơ quan học gì gì đó tìm tới từ mấy thư viện thư các lớn, phóng độc đương nhiên phải có kỹ xảo, bình thường không thể làm cho người ta chạm vào liền phát, lại không thể bị người từ ngoài đến liếc mắt một cái nhìn thấu, hoặc là dễ dàng phá vỡ. Ước chừng bận rộn hai ngày mới xem như làm xong, Bàn Ti động bây giờ không thể nói phòng thủ kiên cố, nhưng cuối cùng cũng có thể cho ta thoáng yên tâm.

Trong động bây giờ thành một thế giới phong bế, bất quá cũng không có vẻ không khí trầm lặng. Hôi Đại Mao mỗi ngày sáng sớm mang theo đám chuột luyện công tại nơi rộng rãi ngoài động, nơi đó ước chừng lớn cỡ một bãi bóng. Đủ cho chúng nó nhảy nhót vui mừng.

Đám nhện cũng tu luyện, bất quá phương thức của chúng nó yên tĩnh hơn. Thường xuyên là ngẩng đầu một cái, có thể thấy đỉnh đầu bò một mảnh nhện đông nghịt tập thể luyện công ở nơi đó.

Ta đi dọc theo sông ngầm, địa thế dần dần cao.

Nơi này không hay có người đến, nhiều lắm là đến múc nước. Sông ngầm chính là từ nơi này chảy vào, xuyên qua Bàn Ti động, lại chảy về phía dưới chân núi. Ta dùng tơ có độc che lại nửa thạch động kia. Mạch nước ngầm nơi này rất xiết, lá cây ngoài động có đôi khi sẽ bị dòng nước cuốn vào. Nơi này có thể ngửi được hương thơm cây cỏ trong lành cùng với hương vị hơi chát hơi tanh đặc hữu của dòng chảy.

Khe hở có thể vào đã bị đóng chặt. Ta lặn xuống dưới nước, một tay vững vàng bắt lấy hòn đá nhọn nhô ra giữa hà đạo. Cẩn thận kiểm tra phần dưới mặt nước. Ta bị nước xông không lớn có thể mở mắt. Dưới mặt nước u ám ảm đạm, khe đá nước chảy vào thực hẹp.. Ta dùng phương pháp học được với Tử Hằng ngày trước, cũng lập một cái bẫy rập đơn giản ở chỗ này, có lẽ không có tác dụng ngăn cản, thế nhưng cảnh báo thì không thành vấn đề.

Ta bám tảng đá lên bờ, sau đó phủi phủi nước trên người.

“Tam Bát, ngươi ở trong này làm cái gì?”

Ta quay đầu lại nhìn thấy Tam Thất, nàng kéo váy, đứng trên một khối đá nhọn nhô ra, cau mày nói: “Nơi này cũng không thu dọn một chút, tối như thế lại hẹp như vậy.”

“Ngươi đến đây lúc nào? Ta một chút cũng không nghe thấy.”

“Ta tới lúc ngươi xuống nước. Ta hỏi Hôi Đại Mao ngươi đi đâu, hắn nói ngươi hướng bên này. Bàn Ti động này của ngươi giống một cái mê cung lớn, nơi nơi đều là lối rẽ và cửa động, ở trong này không biết đường vây ba năm cũng ra không được.”

Thật ra ta thích chỗ nhỏ, hẹp hẹp, ánh sáng cũng không cần sáng quá, chỉ cần giống hà bao Lý Kha từng để cho ta ở… Rất nhỏ, thậm chí không động đậy được hai chân. Thế nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng an toàn kiên định.

Đã quên ở đâu nhìn thấy một câu, nói tính cách như thế tiêu cực tị thế, không dám đối mặt với hiện thực, tình nguyện khép mình trong cuộc sống cô độc.

Ta không biết ta có phải như thế hay không.

Có lẽ ta chẳng qua là hoài niệm quãng thời gian đã qua kia.

“Ừ, trở về đi, ta chính là tới chỗ này xem xét một chút.”

“Xem xét cái gì? Ta cảm thấy… ngươi và Phượng Nghi tựa hồ biết được nhiều hơn ta gì đó, không thể nói với ta sao?”

“Phượng tiền bối có lẽ biết nhiều, nhưng ta biết đến cũng rất ít. Chính là…” Ta nhớ tới con sâu buồn nôn bao trong vỏ đen kia, quyết định vẫn là không nói ra làm cho Tam Thất cũng buồn nôn theo: “Ngươi cũng biết hắn người kia là sẽ không dễ dàng chịu thua bị thiệt. Mấy chuyện ở kinh thành, còn cả gặp phải trên đường, khiến hắn rất căm tức. Đúng rồi Tam Thất, ngươi cảm thấy, ma đầu ẩn trong bóng tối sẽ là yêu ma thế nào đây? Vì sao lại muốn đi theo chúng ta? Từ kinh thành theo thẳng tới Bàn Ti động? Chẳng lẽ trong mấy người chúng ta có cừu gia của hắn sao?”

“Việc này ta đoán không ra. Kiến thức của ta cũng không nhiều hơn ngươi mà. Bất quá ta nghĩ, ta ngươi đạo hạnh thấp, ít tuổi, có lẽ, không có khả năng là tìm chúng ta. Có khả năng là cừu gia của Phượng Nghi hoặc là Ngao Tử Hằng đi?”

“Vậy nếu như muốn báo thù, vì sao không tìm thẳng tới bọn họ chứ? Đi theo như thế. Có ý gì? Hơn nữa toàn tìm người và yêu không liên quan mà hạ thủ.”

“Ta đoán, nói không chừng là ma đầu kia công lực không đủ, mượn tim gan móc đi ấy để làm âm mưu quỷ kế gì đó, hoặc là duyên cớ nào đó khác…”

Đề tài này quá nặng nề, chúng ta còn nói đến Tam Lục cùng Lý thư sinh, suy đoán không biết bây giờ Tam Lục pha được canh luân hồi hay chưa, Lý thư sinh bây giờ đối với nàng thế nào, vị quốc sư râu bạc kia có phải lại từ giữa làm khó dễ hay không. Một đường nói chuyện như thế nói nói trở lại chính sảnh, lại nhìn thấy Phượng Nghi nằm trên sô pha tựa vào phía dưới cửa sổ. Hài cởi một bên, một tay kê phía dưới đầu, đang nhắm mắt dưỡng thần. Một bộ biếng nhác. Trong phòng khách không sáng lắm, ánh sáng nhu hòa ngoài cửa sổ nhu hòa chiếu lên người hắn, da thịt ôn nhuận trong suốt giống như bạch ngọc. Ờ… Còn đẹp hơn làn da của ta… Tướng mạo của hắn cũng đẹp hơn ta, lông mi cũng dài hơn ta, ngay cả tóc cũng đen hơn ta dày hơn ta… Đây là thế đạo gì hả, thật sự là thư hùng bất phân âm dương điên đảo.

Ta liếc mắt nhìn Tam Thất, bản thân rất có ánh mắt lui một bước, lại lui bước nữa, không có vào sảnh. Trực tiếp lách qua hành lang gấp khúc bước nhanh, để mình nàng lại.

Mặc dù nói ta không có bản lĩnh giúp Tam Thất làm mối bắc cầu, nhưng chút ánh mắt ấy ta có, bóng đèn 500 watt chói lọi nhưng vạn vạn không được làm.

Bất quá… ta vẫn cảm thấy hi vọng của Tam Thất không lớn a.

Ta đứng tại chỗ thở dài, từ trong tay áo lấy ra một cái túi dệt từ tơ nhện, nửa trong suốt, mơ hồ có thể thấy được bên trong.

Viên trứng màu đen kia tựa hồ lại lớn hơn một chút, chỗ Phượng Nghi cũng nuôi một con, chỗ này của ta cũng có một con.

Đến cùng sâu trong này sẽ biến thành dạng gì? Phượng Nghi đã nói. Thứ này đừng nhìn bé nhỏ, lại nhất định là một ma vật… Hôi Đại Mao nghênh diện lại đây, thoạt nhìn có chút sốt ruột, ta chỉ sợ có tin tức xấu, kết quả hắn nói: “Sư phó, có khách đến đây.”

“Cái gì?”

Bây giờ lại có khách gì? Lại nói ta có thể có khách gì chứ? Người ta quen biết không nhiều, trên cơ bản đều đã đến làm khách rồi, sao còn có thể có… “Rốt cuộc là khách nhân nào?”

Hôi Đại Mao có chút hổn hển, có lẽ là chạy quá nhanh: “Là Tam Lục sư thúc đến đây! Còn chưa tiến vào. Bị ngăn ở ngoài hai đạo trận thế. Ta là do thám biết động tĩnh. Lại từ trong gương mặt nước kia của sư phó người soi thấy…”

“A, vậy. Mau mời tiến vào đi!”

“Thế nhưng sư phó người nói, cửa đều đóng lại…”

“Đồ ngốc, Tam Lục đến đây nhất định có chuyện quan trọng, bằng không nàng mấy ngày trước không nói đi cùng chúng ta, bây giờ lại không nói không rằng vội vàng tới, trước tiên mở cửa để cho nàng đi vào, cùng lắm thì sau khi mở lần này lại ngăn lần nữa a!”

“Được được, vậy ta đi tiếp ứng, còn nhờ sư phó người mở phong chú trên cửa ra mới được.”

Ta tới bên cửa động, mở phong, nhìn Hôi Đại Mao cẩn thận rất nhanh đi ra ngoài, nhất thời có chút ngẩn ra.

Thật là kỳ quái a.

Trong lòng ta không có vui mừng khi bạn cũ gặp lại, lại có chút bất an, không biết Tam Lục là gặp chuyện gì mới có thể đến chỗ này của ta.

Con nhện con dè dặt sáp qua đây nói: “Tam Bát tỷ tỷ, lại tới khách nhân nữa sao?”

“Phải… Đúng rồi, ngươi bảo các nàng dọn dẹp một chút Lưu Phương cư cho khách nhân ở.”

“Được.”

Ta cảm thấy tim chậm rãi trầm xuống, có loại dự cảm chẳng lành.

Trong núi lúc này rất tĩnh, rất xa, gió tinh tế đang lượn vòng, có một loại tiếng vù vù âm u.

Rất giống như, có chuyện gì sắp sửa phát sinh… Giống như cái loại tắc nghẽn khó chịu trước khi mưa gió ập đến.

Ta nhưng nhìn không thấy, cũng không làm được cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.