Trước mắt mơ hồ là đường ngày xưa, hoa đào nở vô cùng sum suê, một góc trời này đều ánh thành màu hồng nhạt.
Ta xoay đi xoay lại trong rừng, tìm không thấy đường đi ra ngoài.
Mơ hồ nghe thấy cách cây hoa có người khe khẽ nói, thanh âm tựa hồ quen tai, nhưng lại phân không rõ rốt cuộc là ai.
Trong lòng ta càng gấp, mê trận hoa đào kia càng lộ vẻ rắc rối, càng không có manh mối.
Ta lên tiếng muốn kêu, nhưng miệng lại thế nào cũng mở không ra.
Trong lòng quýnh lên, cảm thấy trên lưng nóng ran, lại không ra mồ hôi.
Ta bây giờ là cái gì? Là người? Là quỷ? Hay là yêu?
Ta là đã chết, hay là còn sống?
Ta ở địa phương nào?
Lúc lại một lần nữa cố gắng, bỗng nhiên cảm thấy hai mắt đau nhức, ánh sáng mạnh mẽ như kiếm sắc đâm vào trong mắt.
Ta híp mắt, cúi đầu rên rỉ một tiếng, chỉ cảm thấy thanh âm của mình khàn khàn mười phần khó nghe, tự giật nảy mình, thiếu chút nữa cho rằng không phải là thanh âm mình phát ra.
Ta nằm trên một bệ đá, đỉnh đầu là nham thạch màu xám phẳng lì.
Ta hơi quay cổ hướng hai bên, đây là gian sơn động, sâu mà rộng, tường động bóng loáng, khô ráo sạch sẽ. Bên cạnh đầu ta bày một ngọn đèn nhỏ, một điểm lửa chỉ to bằng hạt đậu tương, màu sắc lại là màu xanh có chút quỷ dị.
Đây là nơi nào?
Ta cố sức chống xương cốt mình, từ từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199699/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.