Không biết lúc nào ta té một cái, ngã trên mặt đất thật mạnh.
Rất đau…
Ta cúi đầu, phát hiện mình thế nhưng không biết khi nào, biến thành bộ dáng người.
Ta nâng tay lên sờ sờ mặt của mình, cái mũi, cái môi, khuôn mặt, tóc…
Quen thuộc như thế, xa lạ như thế.
Ta ngồi ở một mảnh cỏ hoang đất trũng khô vàng, mắt phát sưng, tay chân bủn rủn. Muốn khóc, thế nhưng mắt bị gió thổi khô đau nhức, ngược lại chảy không ra nước mắt.
Ta có hơn nửa ngày trong đầu cái gì cũng không nghĩ, thái dương cao cao treo trên đỉnh đầu, chiếu vào người không mở được mắt ra.
Toàn bộ có thể thấy được trong tầm mắt đều bị dương quang tàn khốc chiếu trắng loá.
Ta vịn vào cây đứng lên, trời đất mờ mịt, ta đã không nhận ra mình là từ hướng nào tới, cũng không biết nên chạy hướng nào.
Mặt trời thì nóng, gió thì lạnh.
Ta từ từ cất bước về phía trước, ta không biết con đường này thông đến đâu… Ta nên tìm một đồng tộc, hỏi thăm phương hướng Đào Hoa quan một chút. Có lúc tin tức của các con nhện rất nhiều, cũng có lúc tin không nhạy. Sớm sinh tối chết, giống như con ếch trong giếng, không biết trời đất bên ngoài.
Kỳ thực không biết cũng tốt.
Biết ít, sẽ không có phiền não.
Biết càng nhiều, lại càng khó vui vẻ.
Mỗi một bước lên phía trước đều giống như giẫm lên bông vải, lúc nhánh cỏ khô bị giẫm đứt có tiếng vang giòn hơi khẽ. Mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199686/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.