Chương trước
Chương sau
8 giờ 30 phút, ngày 25 tháng 10. Tòa nhà Long Vũ nằm ở khu vực phồn hoa nhất của trung tâm thành phố tỉnh thành, tòa nhà cao hai mươi bảy tầng, số 39, có ngụ ý cát tường “tam dương khai thái”
(1). Cả tòa nhà này đều là sản nghiệp của tập đoàn Long Vũ, và chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Long Vũ chính là Đặng Hoa với biệt danh “Thị trưởng Đặng”
. Mộ Kiếm Vân đứng ở quảng trường trước tòa nhà, trong lòng thầm nghĩ: Hai chữ “Long Vũ”
này có lẽ là đảo ngược âm đọc của hai chữ “Ngọc Long”
thì phải? Xem ra con người “Thị trưởng Đặng”
này, dù đã đổi tên, nhưng vẫn không hoàn toàn quên đi quá khứ của mình. Mấy phút trước, Mộ Kiếm Vân đã tận mắt chứng kiến sự hào nhoáng sang trọng của Thị trưởng Đặng. Lúc đó cô vừa mới bước xuống khỏi taxi, thì nhìn thấy đoàn siêu xe sang trọng màu đen hùng dũng tiến vào quảng trường trước tòa nhà Long Vũ. Từ trong bốn chiếc xe phía trước và phía sau lục đục bước xuống hơn mười người thanh niên mặc đồ đen, ai nấy to cao lực lưỡng, thần sắc hung hãn. Họ chạy bộ đến trước cửa tòa nhà, xếp thành hai hàng ngay ngắn, tạo thành tư thế bảo vệ nghiêm ngặt bên ngoài và trong của tòa nhà. Sau đó chiếc xe Bentley đi giữa mới chậm rãi tiến thẳng vào quầy tiếp tân ở trước cửa tòa nhà. Một anh chàng có vóc người cao lớn bước ra khỏi ghế lái, sau khi quan sát xung quanh, mới mở cửa sau xe ra, đón tiếp nhân vật chính địa vị tôn quý của họ. Người này thân hình cao lớn nhưng không béo mập, động tác mạnh mẽ rắn rỏi, bước nhanh vào trong tòa nhà trong sự hộ tống đông đúc của cả nhóm vệ sĩ. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là nhân vật đầu não của tập đoàn Long Vũ - Đặng Hoa, cũng chính là mục tiêu mà Mộ Kiếm Vân muốn gặp gỡ trong chuyến đi này. Mộ Kiếm Vân đã dự liệu sẵn sự khó khăn, nhưng tình hình thực tế lại còn bó tay hơn so với trong tưởng tượng của cô. Mặc dù sau khi cô giơ ra thẻ cảnh sát, thuận lợi tiến vào được tòa nhà Long Vũ, nhưng cô lại nhanh chóng bị chặn lại ở quầy tiếp tân ở đại sảnh tầng 1. Cô nhân viên tiếp tân và vệ sĩ trong đại sảnh yêu cầu cô nói rõ mục đích cuộc viếng thăm, hơn nữa sau khi có được điện thoại chứng thực của đối phương thì mới có thể tiến vào khu văn phòng của tòa nhà. Không còn cách nào khác, Mộ Kiếm Vân đành phải nói liều: “Tôi tìm Đặng tổng của các anh - Đặng Hoa.”
213 “Cô đã đặt lịch hẹn trước chưa?”
Cô tiếp tân dùng ánh mắt kỳ lạ săm soi Mộ Kiếm Vân, có lẽ cô ta chưa bao giờ thấy khách của ông chủ lại đơn thương độc mã tìm đến đây thế này. Mộ Kiếm Vân giơ thẻ cảnh sát ra: “Tôi là cảnh sát, đang điều tra một vụ án quan trọng, bây giờ tôi cần phải gặp Đặng Hoa để tìm hiểu tình hình”
. Có lẽ mềm mỏng không được, cô bèn cố tình nghiêm mặt, tỏ ra bộ dạng vô cùng nghiêm nghị, hy vọng có thể áp đảo được đối phương về khí thế. Điều này hình như cũng có được chút hiệu quả, cô tiếp tân sau khi do dự giây lát, cầm điện thoại lên ấn nút nội bộ, đồng thời tiến hành cuộc nói chuyện ngắn gọn. “Anh Hoa, có một người cảnh sát muốn gặp Đặng tổng... vâng, cô ấy nói điều tra vụ án, muốn tìm Đặng tổng để tìm hiểu tình hình... Được rồi, em hiểu rồi ạ.”
Nói chuyện xong, cô tiếp tân mỉm cười xin lỗi Mộ Kiếm Vân: “Xin lỗi, xin chị hãy chuẩn bị đầy đủ giấy giới thiệu điều tra vụ án, hơn nữa để giám đốc Sở công an bên chị hẹn rõ thời gian với Đặng tổng, rồi hãy đến.”
Viết giấy giới thiệu thì cũng đành vậy, thật không ngờ lại còn đòi giám đốc Sở công an ra mặt hẹn gặp? Mộ Kiếm Vân trừng mắt nhìn đối phương một cái, thế này thì có vẻ trịch thượng quá thì phải? Cô tiếp tân mặc dù luôn miệng cười, nhưng lại không hề tỏ ra có thể châm chước. Mộ Kiếm Vân ngoài việc bực bội, chỉ có thể hậm hực bĩu môi: xem ra muốn tiếp xúc riêng với Đặng Hoa là điều không thể, thôi cứ về rồi tính tiếp vậy. Quá hậm hực, nên Mộ Kiếm Vân chẳng buồn chào tạm biệt, cô quay người bước ra bên ngoài tòa nhà, vừa đi vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Cần phải thông qua con đường nào gây nên ảnh hưởng hạn chế nhất để có thể gặp mặt Đặng Hoa được. Nhờ lãnh đạo trường Cảnh sát ra mặt để trực tiếp gặp giám đốc Sở công an ư? Như vậy thì thế nào cũng phải hội báo đầy đủ toàn bộ tình hình với lãnh đạo? Và như vậy thì lời hứa giữ bí mật với Hoàng Thiếu Bình chẳng phải cũng bị phá vỡ sao. Hay là tạm thời bỏ qua manh mối này, cứ đi tìm Hoàng Thiếu Bình một chuyến xem sao? Mình đã thể hiện rõ thành ý rồi, biết đâu anh ta sẽ há miệng nói ra nhiều điều hơn? Đang lúc lưỡng lự, một người vệ sĩ đột ngột chạy đuổi theo: “Xin lỗi, cô cảnh sát, cô hãy đợi một chút.”
214 Mộ Kiếm Vân dừng bước: “Sao vậy?”
“Đặng tổng của chúng tôi đồng ý gặp cô, cô hãy đi theo tôi.”
Vệ sĩ vừa nói vừa nghiêng người bày ra tư thế dẫn đường. Ừm? Mộ Kiếm Vân không khỏi lấy làm lạ, cô nhìn vào quầy tiếp tân, chỉ nhìn thấy cô tiếp tân đó đang cầm điện thoại cũng nhìn về phía mình, thấy mình đã quay lại, cô gái trả lời ngắn gọn câu gì đó với phía bên kia ống nghe, sau đó gác máy, vẫn nở nụ cười mang tính xã giao. Cuộc điện thoại rõ ràng đã ngắt lúc trước khi mình rời khỏi đó giờ lại nhận một cuộc gọi nữa, hiển nhiên người ở đầu bên kia điện thoại đã thay đổi chủ ý. Nhưng điều gì khiến cho người đó thay đổi thái độ nhanh chóng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy? Tình hình lúc này không cho Mộ Kiếm Vân có thời gian để suy nghĩ nhiều, vệ sĩ dẫn cô đến trước cửa cầu thang máy. “Mời cô lên tầng 18, ở đó sẽ có người đón cô.”
Vệ sĩ cung kính nói, sau đó để cô bước vào cầu thang máy. Trang trí trong cầu thang máy rất sang trọng, từ trên phương diện nào đó đã thể hiện ra được thực lực lớn mạnh của tập đoàn Long Vũ. Ở một góc thang máy có một chiếc máy quay đứng sừng sững, điều này có nghĩa là nhất cử nhất động của mình đều bị giám sát. Mộ Kiếm Vân cảm thấy hơi gò bó. Nhanh chóng lên đến tầng 18, và ở đó quả nhiên có người đang đợi cô. Đây là một anh chàng thân hình cao lớn, khoảng 30 tuổi, khuôn mặt vuông chữ điền, lông mày rậm, người đứng thẳng, từng động tác đều tràn đầy sinh lực. Mộ Kiếm Vân thoáng nhận ra anh ta chính là người ngồi ghế lái chiếc xe Bentley, qua đó có thể đoán được anh ta chắc là vệ sĩ tin cận nhất của Đặng Hoa. “Chào anh, tôi là giảng viên trường Cảnh sát tỉnh, là thành viên của tổ chuyên án 4.18.”
Mộ Kiếm Vân thoải mái giơ tay phải ra, tự giới thiệu. “Chào cô.”
Người đàn ông giơ tay ra bắt tay với nữ cảnh sát, bàn tay to rộng và chắc khỏe, đồng thời ánh mắt anh ta cũng lướt nhanh trên khuôn mặt đối phương, ánh mắt sắc bén vừa thể hiện ra đã biến mất ngay. “Cô có thể gọi tôi là A Hoa.”
Khi rụt tay về, anh ta lạnh lùng nói một câu. Mộ Kiếm Vân nhớ lại vừa nãy cô tiếp tân khi gọi điện thoại cung kính gọi người ở phía đầu dây bên kia là “anh Hoa”
, bèn cười nói: “Có lẽ cứ để tôi gọi anh là anh Hoa thì thích hợp hơn.”
215 A Hoa vẫn không thể hiện ra thái độ gì, nhưng thần sắc đã dịu đi nhiều: “Hãy đi theo tôi, Đặng tổng đang đợi cô.”
Anh ta ra hiệu bằng tay, sau đó đi vào sâu trong tòa lầu. Bước chân anh ta rất rộng, Mộ Kiếm Vân gần như phải chạy bước nhỏ mới theo kịp tiết tấu bước đi của anh ta. Cả tầng lầu trông vô cùng yên tĩnh, không nhìn thấy nhân viên công ty qua lại. Chỉ có ở mấy góc hành lang có vài người vệ sĩ cao lớn mặc đồ đen đứng tản mạn, chắc là cả tầng này chỉ có văn phòng làm việc của Đặng Hoa. Sau khi lại rẽ quành lần nữa, trước mặt xuất hiện một cánh cửa kim loại, hai bên cửa đều có vệ sĩ áo đen canh giữ. A Hoa bước vào trong cửa trước, Mộ Kiếm Vân cũng định đi qua, thì lại vang lên tiếng “tít tít”
của máy báo động, vệ sĩ đứng trong cửa liền giơ tay ra chặn cô lại. “Xin lỗi, xin hãy tạm thời giao cho nhân viên công ty bảo quản đồ vật kim loại trên người cô.”
A Hoa giải thích một câu. Mộ Kiếm Vân lúc này mới kịp phản ứng: thì ra cánh cửa kim loại này thật không ngờ là một máy kiểm tra an ninh! Cô rướn mày, vừa kinh ngạc vừa bất lực, nhưng đã bước vào địa phận của người khác, vẫn cần phải tuân theo quy tắc của chủ nhân thôi. Cô lôi chìa khóa trong túi áo mình ra đưa cho một vệ sĩ áo đen. Tiếng chuông báo động chợt ngừng bặt. A Hoa gật đầu hài lòng, nghiêng người chỉ về phía trước: “Đặng tổng ở ngay văn phòng đầu tiên, cô tự vào đi.”
Từ cửa kiểm tra an ninh đến nơi mà A Hoa chỉ khoảng hơn mười mét, Mộ Kiếm Vân tự đi đến, hành lang tĩnh mịch đến độ nghe thấy được bước chân cô. Cuối cùng cũng đến trước căn phòng đó, nhưng lại nhìn thấy cửa chỉ khép hờ. Mộ Kiếm Vân khẽ gõ cửa, trong phòng liền vang lên giọng nói thuần hậu: “Vào đi!”
Mộ Kiếm Vân đẩy cửa bước vào. Xuất hiện trước mắt cô là một văn phòng vô cùng rộng rãi, chiều rộng khoảng sáu mét chiều sâu phải lên đến hơn mười mét, trông rộng như giảng đường dạy học. Nhưng trang hoàng trong căn phòng này thì giảng đường sang trọng nhất trên thế giới cũng không bì kịp: Dưới chân là tấm thảm đỏ rực cao cấp, không một hạt bụi; bàn tủ gỗ thịt màu đen kê ngay ngắn trên tấm thảm, giữa màu đen ánh lên ánh đỏ; Trên trần nhà màu vàng lóng lánh là một chiếc đèn chùm phong cách phương Tây sang trọng, lộ ra khí thế quý tộc hoàng gia; Điều khoa trương nhất là, trên bức tường trong khắp căn phòng đều đính những quả cầu thủy tinh chói mắt, cảnh tượng trong phòng phản chiếu trong những quả cầu thủy tinh, tạo nên những hình ảnh lồng ghép chồng chéo, khiến cho người ta cảm thấy choáng váng không dám lại gần. 216 “Lại đây ngồi đi!”
Giọng nói thuần hậu của người đàn ông lại một lần nữa vang lên, câu nói của ông ngắn gọn và mạnh mẽ, mặc dù không quá cứng nhắc nhưng lại có sức mạnh khó có thể cưỡng lại. Mộ Kiếm Vân nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy phía cuối phòng có một chiếc bàn thật lớn, một người đàn ông đang ngồi sau bàn, dáng vẻ ông uy nghiêm, lông mày lưỡi mác, mắt sáng quắc như mắt hổ, chính là “Thị trưởng Đặng”
Đặng Hoa mà cô đã nhìn thấy trong ảnh. Trong khung cảnh này gặp một nhân vật thế này, khiến cho Mộ Kiếm Vân - chuyên gia tâm lý cũng không tránh khỏi nảy sinh cảm giác nơm nớp sợ sệt. Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh được tâm thái của mình, khiêm tốn bước lên trước. “Ngồi đi!”
Đặng Hoa nói lần nữa, nhưng ngữ khí của ông ta không hề giống như đang tiếp khách, mà như thể ra lệnh cho thuộc hạ của mình vậy. Mộ Kiếm Vân ngồi xuống ghế dành cho khách đối diện với Đặng Hoa, sau đó cô mỉm cười mở lời: “Phong cách trang trí của Đặng tổng thực là ấn tượng”
. “Tôi không hy vọng trong phòng tôi tồn tại bất cứ bóng đen nào.”
Đặng Hoa trả lời, trên mặt không để lộ ra chút biểu cảm. Đúng vậy, sau khi bốn phía đều đính những quả cầu thủy tinh này, thì bất luận ngồi ở góc nào trong phòng, hình ảnh cả căn phòng cũng đều thu vào trong tầm mắt, không có một góc chết quan sát nào cả. “Phân tích từ góc độ tâm lý, điều này chứng tỏ trong tâm lý của Đặng tổng dường như đang sợ hãi điều gì đó. Ông không dám để bất cứ thứ gì thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.”
Mộ Kiếm Vân nhìn vào mắt Đặng Hoa, nhân đà nói để chiếm được ưu thế trong cuộc giao đấu ngôn ngữ. Đặng Hoa nhìn thẳng vào mắt của Mộ Kiếm Vân, trong ánh mắt có thứ gì đó trầm lắng âm u đến rợn người. Mộ Kiếm Vân nhất thời cũng không trụ vững được, nên cô mượn cớ ngắm nhìn bày biện sang trọng ở trong phòng để né tránh ánh mắt đó. Đặng Hoa lại tiếp tục nhìn chăm chăm vào đối phương mấy giây, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Cô là cảnh sát? Cô tên gì?”
“Mộ Kiếm Vân, giảng viên trường Cảnh sát tỉnh, thành viên của tổ chuyên án 4.18.”
Mộ Kiếm Vân lại trình bày thân phận của mình một lần nữa. “Tổ chuyên án 4.18, tôi biết.”
Đặng Hoa gật đầu, bổ sung thêm, “Mười tám năm trước đã biết rồi.”
217 “Ồ?”
Mộ Kiếm Vân rướn mày, “Mười tám năm trước, vụ án đó có lẽ là tuyệt mật chứ?”
“Cả tỉnh thành, trước mặt tôi đều không có bất cứ bí mật gì.”
Đặng Hoa không hề khách khí nói thẳng luôn với Mộ Kiếm Vân, tiếp đến, ông ta lại cười lạnh một tiếng, “Một vụ án kéo dài những mười tám năm, đây chính là hiệu quả làm việc của cảnh sát các vị sao?”
Lời chất vấn này đúng là đã điểm trúng huyệt của cảnh sát, Mộ Kiếm Vân thật không ngờ nhất thời không biết phải nói gì. Sau khi ngượng ngùng đắn đo giây lát, cô quyết định trực tiếp vào chủ đề chính: “Chúng tôi đã nắm được một số manh mối mới, sẽ hỗ trợ rất lớn tới việc phá án. Nhưng... cần sự hợp tác giúp đỡ của Đặng tổng.”
“Ồ?”
Đặng Hoa chớp mắt một cái, “Nói xem nào!”
Mộ Kiếm Vân khó khăn lắm mới có được quyền chủ động, cô vội vàng nói ra dụng ý của cuộc viếng thăm lần này: “Chúng tôi cho rằng trong vụ án buôn bán ma túy 3.16 có một số ẩn tình có liên quan với vụ huyết án hàng loạt này, cho nên, tôi muốn tìm hiểu thêm một số tình hình về vụ án buôn bán ma túy 3.16”
. “Chậc!”
Đặng Hoa bật cười thành tiếng, “Hai vụ án này tôi đều biết rõ, thậm chí còn biết nhiều hơn các vị, giữa chúng vốn chẳng có bất cứ mối liên quan nào cả. Vụ án buôn bán ma túy 3.16 là cuộc chiến thành công nhất trong lịch sử của tỉnh thành, là vinh dự của đội cảnh sát; vụ huyết án 4.18 chỉ là hành vi điên cuồng của một kẻ biến thái tự thổi phồng mình. Đến nay mà cảnh sát vẫn chưa phá án được chính là nỗi nhục của cảnh sát, sao cô có thể dồn chúng vào nhau được.”
Đối diện với ánh mắt khinh mạn và khí thế của người ở trên cao, Mộ Kiếm Vân biết nhất định phải giở chiêu lợi hại mới được. “Trong vụ nổ ngày 4.18, có một nạn nhân tên Viên Chí Bang, bạn gái cũ của anh ta tên Bạch Phi Phi. Đặng tổng đã tự nhận hiểu rất rõ về hai vụ án này, chắc cũng phải biết một số tình hình chứ? Bạch Phi Phi lúc đó đang là thư ký hành chính của Thiết Đại Lâm. Sau vụ án buôn bán ma túy 3.16 không lâu, người này đã nhảy xuống sông mất mạng. Mối quan hệ hàm ẩn trong đây, lẽ nào không đáng để chú ý sao? Có thể, cái chết của Bạch Phi Phi vốn không phải là tự sát, đó chỉ là phần kết cho vụ án buôn bán ma túy 3.16, đồng thời cũng là mở màn cho vụ huyết án 4.18 thì sao?”
Cô hùng hồn nêu ra điểm then chốt của vụ án, đồng thời quan sát phản ứng của Đặng Hoa. Đặng Hoa hồi lâu không nói gì, ông ta hình như ngẩn người, mặc dù qua nhiều năm tôi luyện, sự hỉ nộ của ông ta không dễ gì thể hiện ra trên mặt, nhưng 218 đáy sâu ánh mắt vẫn lộ ra chút cảm giác chấn động kinh ngạc. Rõ ràng tình hình này hoặc là trước đây ông ta chưa từng hay biết hoặc là chính ông ta đã biết nhưng lại không hy vọng người khác biết được. Hồi lâu sau, Đặng Hoa mới nheo mắt hỏi ngược lại: “Đây là điều mà các vị đã phân tích ra được sao? Các vị còn tìm thấy manh mối gì nữa?”
Khi không thể nào đối phó được với câu nói của người khác, hỏi ngược lại luôn là phương thức chuyển từ thủ sang công hữu hiệu nhất. Mộ Kiếm Vân cùng lúc cảm thán sự lão luyện khôn ngoan của đối phương, đồng thời cũng biết mình đúng là đã điểm trúng then chốt của vấn đề. Cô cảm giác giờ đây ít ra mình cũng có chút vốn liếng để có thể giao lưu bình đẳng với đối phương. “Tạm thời chỉ có như vậy thôi. Tôi hy vọng ông có thể nói cho tôi biết nhiều việc hơn, bất luận thế nào, chỉ cần có liên quan đến vụ án buôn bán ma túy 3.16, rất có thể sẽ giúp đỡ được cho tôi.”
Mộ Kiếm Vân nói vẻ chân thành. “Hừ”
Đặng Hoa cười nhạt một tiếng, “Tôi không muốn lãng phí thời gian này, tôi không cần thiết phải giúp cô, cũng không có nghĩa vụ phải giúp cô.”
“Nhưng ông đã quyết định lãng phí thời gian rồi.”
Mộ Kiếm Vân không hề nản lòng, mỉm cười nói: “Nếu không, ông đã không thay đổi ý định, mời tôi đến văn phòng này, có phải vậy không?”
“Không, không, không, cô sai rồi!”
Đặng Hoa liên tục lắc đầu, như thể đối phương hoàn toàn không hiểu tình hình thực tế, “Tôi gọi cô lên không phải là vì tôi muốn giúp cô, mà là bởi vì cái này. Trước khi tôi thay đổi chú ý, có người đã thông qua máy fax gửi đến cho trợ lý của tôi cái này.”
Đặng Hoa vừa nói vừa giơ ra một tờ giấy fax. Và nội dung trên tờ giấy đã giải thích ánh mắt ông ta sao lại nghiêm trọng đến thế. Trên đó viết: “ Người thụ hình: Đặng Ngọc Long Tội danh: cố ý giết người, dính líu đến xã hội đen Ngày thực thi: 25 tháng 10 Người thực thi: Eumenides”
Biến cố đột ngột xuất hiện ngoài dự liệu của Mộ Kiếm Vân, nụ cười của cô biến mất khỏi khuôn mặt: “Sao lại như vậy được chứ?”
219 “Câu hỏi này lẽ ra phải là tôi hỏi cô chứ, thành viên của tổ chuyên án 4.18.”
Đặng Hoa nói kháy. “Xin lỗi...”
Mộ Kiếm Vân cuống quýt điều chỉnh lại tư duy của mình, “Tôi... tôi cần phải gọi một cuộc điện thoại.”
Cô vừa nói vừa lôi di động ra, vội vàng ấn số máy Hàn Hạo. Giọng nói của Hàn Hạo nhanh chóng vang lên: “Alo? Cô giáo Mộ à? Tôi đang tìm cô, cô hãy quay về đội cảnh sát hình sự ngay, chúng ta phải mở cuộc họp khẩn.”
“Tôi hiểu rồi.”
Mộ Kiếm Vân liền bắt đầu hội báo tình hình mới nhất ở đây, “Eumenides lại gửi đến mục tiêu gây án mới nhất, là ông chủ Đặng Hoa của tập đoàn Long Vũ.”
“Đúng vậy, chúng ta vừa mới nhận được hắn gửi tới.”
Hàn Hạo ngừng một lát, hỏi vẻ thoáng ngạc nhiên, “Sao cô biết được?”
“Tôi đang ở trong tập đoàn Long Vũ, đang ở cùng với Đặng Hoa.”
“Cô ở cùng với Đặng Hoa?”
Hàn Hạo càng kinh ngạc hơn, “Sao cô lại chạy đến đó chứ?”
“Ưm... tôi đang điều tra vụ án mười tám năm trước, trong đó có một số manh mối, tôi cần tìm ông ta để tìm hiểu tình hình.”
Mộ Kiếm Vân giải thích sơ qua mấy câu, nhiều chi tiết không tiện nói rõ. Nhưng trong lúc vội vã, Hàn Hạo cũng không kịp hỏi kỹ, dặn dò: “Đã như vậy, cô hãy nói với Đặng Hoa, dặn ông ấy cứ ở nơi an toàn, đừng ra ngoài; cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đó, sau đó chúng ta sẽ đưa ra kế hoạch bảo vệ tỉ mỉ cho ông ta... Còn nữa, tạm thời cô không cần quay lại, cứ ở lại hiện trường, đợi nhân viên của chúng ta đến tiến hành bàn giao.”
“Được!”
Mộ Kiếm Vân tắt máy. Sau khi biết được Hàn Hạo và mọi người đã triển khai hành động, tâm trạng căng thẳng của cô cũng thoáng bình ổn trở lại. Lúc này đây cô bắt đầu suy ngẫm về thông tin ẩn giấu sau “Bản thông báo tử vong”
. Khi cô vừa mới lần theo dấu vết “vụ án buôn bán ma túy 3.16”
tìm được Đặng Hoa, “”
cũng kịp thời theo gót đến, đây quyết không đơn giản chỉ là sự trùng hợp. Vụ huyết án mười tám năm trước, sự tái hiện của Eumenides mười tám năm sau. Hai vụ án liên hoàn này cuối cùng cũng kết nối được trên chính nhân vật Đặng Hoa, điều này có thể cất giấu chìa khóa có thể mở ra được tất cả mọi bí mật. Nhưng dòng suy tư của cô nhanh chóng bị Đặng Hoa cắt ngang, ông ta rõ ràng đã đoán biết được một số việc qua cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi, 220 đang nhìn cô với ánh mắt sắc nhọn, lên tiếng hỏi: “Cảnh sát Mộ, xem ra lần viếng thăm lần này của cô, hoàn toàn là mang tính chất cá nhân, chứ không phải là xuất phát từ sự chỉ đạo của tổ chuyên án.”
Câu hỏi nghi ngờ của đối phương mặc dù khiến người ta ngượng ngùng, nhưng Mộ Kiếm Vân đã nhanh chóng đưa ra được câu trả lời ứng phó: “Đúng vậy, tôi có người cung cấp thông tin riêng của mình, tôi có manh mối của mình, cũng có quyền độc lập điều tra manh mối.”
“Cô cũng có người cung cấp thông tin?”
Đặng Hoa bật cười, không biết liệu có phải đang nghĩ đến việc cũ mình đã từng trải qua hay không? Sau đó ông ta mặt lạnh tanh gật đầu, lạnh lùng nói, “Được đấy, được đấy!”
Mộ Kiếm Vân không muốn nói mãi về vấn đề này, cô chuyển đề tài: “Đồng nghiệp của tôi sẽ nhanh chóng đến đây để bảo vệ ông. Trước khi họ đến, hy vọng ông không ra ngoài. Đợi sau khi người của chúng tôi đến, họ sẽ đưa ra cho ông kế hoạch bảo vệ cụ thể.”
Đặng Hoa rõ ràng là không bận lòng, hỏi ngược lại: “Vậy thì có nghĩa là, tất cả mọi hành động của tôi đều phải nghe theo sự dặn dò của các vị?”
“Đúng vậy, ít ra ngày hôm nay phải như vậy.”
Mộ Kiếm Vân đặc biệt nhấn mạnh thời gian, bởi vì thời gian ngày 25 tháng 10 trong chính là hôm nay. “Được rồi, cảnh sát Mộ, có mấy việc hiện giờ cô cần phải hiểu. Tôi hy vọng cô nghe cho rõ.”
Đặng Hoa lại xua tay về phía Mộ Kiếm Vân, giọng nói và thần thái đều toát ra sự độc đoán chuyên quyền, “Thứ nhất, không có ai có thể chỉ huy được hành động của tôi. Kế hoạch mỗi ngày của tôi đều đã được sắp xếp từ trước, bất cứ thay đổi nào sẽ gây nên sự tổn thất kinh tế khổng lồ, hơn nữa, sẽ làm ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch tiếp theo của tôi. Đây là điều tôi không bao giờ chấp nhận. Trong phần lớn thời gian ngày hôm nay, tôi sẽ không rời khỏi văn phòng này, nhưng tối nay, tôi cần phải ra sân bay để bay đến Bắc Kinh, chuyến bay lúc 8 giờ 40 phút.”
Mộ Kiếm Vân cũng biết, đối với một nhân vật tầm cỡ thế này, hành trình của ông ta rất khó thay đổi bởi sự ảnh hưởng của bên ngoài, nhưng cô vẫn thử cố thuyết phục đối phương: “Nhưng hôm nay là tình hình đặc biệt, có người đang lên kế hoạch giết ông, hơn nữa, đây là một hung thủ vô cùng nguy hiểm.”
“Đây chính là việc thứ hai tôi muốn cô hiểu.”
Đặng Hoa vẫn không suy suyển, “Có người muốn giết tôi, việc này đối với các vị là tình hình đặc biệt, nhưng đối với tôi lại không. Những gì tôi đã trải qua, cô cũng biết rồi đấy, từng bước đều là đem cái mạng ra để đổi lấy. Trên thế giới này, người muốn giết tôi nhiều không kể xiết. Cô có biết trong giới xã hội đen, cái đầu của tôi đáng giá 221 bao nhiêu tiền không? Một trăm vạn tệ! Cái giá này đủ để thuê được một sát thủ siêu đẳng quốc tế. Nếu như vì hôm nay có người muốn giết tôi, mà tôi cần phải thay đổi kế hoạch của mình, vậy thì cả đời này tôi cũng chẳng thể làm được việc gì cả.”
Mộ Kiếm Vân ngẩn người, sau đó cười đau khổ lắc đầu. Cách nói của Đặng Hoa mới nghe có vẻ khoa trương, nhưng nghĩ kỹ, thì lại hợp tình hợp lý. Với xuất thân của ông ta, từ kẻ lưu manh, đến người nằm vùng, rồi trở thành một người giàu có bậc nhất như ngày nay, mặc dù ông ta có được địa vị cao trong cả hai giới trắng - đen, nhưng trong quá trình này, ông ta đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy trắc trở, đã đắc tội với bao nhiêu thế lực các nơi? Thậm chí là đôi bàn tay đã dính đầy máu tanh mà mọi người không hay biết! Hiện giờ ông ta đang đứng ở nơi cao mà mọi người cùng ngưỡng vọng, những người đã từng bị ông ta giẫm đạp, và cả những người muốn được thế chỗ của ông ta, ai chẳng muốn trừ khử ông ta cho nhanh cho gọn chứ? Một sự uy hiếp tử vong từ một tên sát thủ, đủ để khiến bất cứ ai kinh hoàng bạt vía, nhưng trước mặt Đặng Hoa, thì lại bình thường như cơm bữa hàng ngày! Và người quyền thế này vẫn nói tiếp: “Việc thứ ba tôi muốn nhấn mạnh chính là: mặc dù có bao nhiêu người muốn giết tôi, nhưng đến giờ tôi vẫn sống. Trên thực tế, bây giờ thì đã chẳng còn tên sát thủ nào thèm thuồng một trăm vạn tệ treo lơ lửng đó nữa, bởi vì chúng đều biết, muốn giết Đặng Hoa ta, vốn là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được.”
“Không, người lần này lại khác, mấy hôm nay, hắn đã gây ra hai vụ án...”
Mộ Kiếm Vân vẫn chưa nói xong, lại một lần nữa bị Đặng Hoa cắt ngang: “Không cần cô giới thiệu, tình hình của hắn tôi biết rõ: chiều ngày hôm kia, ở trên quảng trường trước tòa nhà Đức Nghiệp, đã giết chết một người phụ nữ tên Hàn Thiếu Hồng; sáng sớm hôm nay, trong một mỏ động ở ngoại ô, hắn giết chết Bành Quảng Phúc là nghi phạm trong vụ án bắn cảnh sát Song Lộc Sơn, đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm Hùng Nguyên phụ trách việc canh giữ cũng đồng thời gặp nạn; Ngoài ra, hắn còn giết hơn mười tên tội phạm lẩn trốn của các vụ án khác.”
Mộ Kiếm Vân kinh ngạc nhìn đối phương, đây đều là nội dung bảo mật của cảnh sát, sao người này lại có thể hiểu tường tận như vậy được? Lẽ nào đúng như lời ông ta nói, đối với ông ta, cả tỉnh thành đều không tồn tại bất cứ bí mật nào? “Từ sau khi Eumenides đăng bài trên mạng, tôi đã chú ý đến việc này.”
Đặng Hoa nhận ra những gì Mộ Kiếm Vân đang nghĩ, giải thích bằng chất giọng 222 huênh hoang, “Và khả năng của tôi thì vượt xa sự tưởng tượng của cô, bắt đầu từ bây giờ, cô không nên nghi ngờ bất cứ điều gì về việc này.”
Đúng vậy, Mộ Kiếm Vân chỉ có thể bất lực chịu đựng sự ngông cuồng của đối phương. Một nhân vật mà ngay cả cảnh sát đến điều tra vụ án mà còn phải cần giám đốc Sở công an gọi điện đến hẹn trước, thì đối với ông ta, liệu còn có sự việc nào mà không thể tìm hiểu được chứ? Mộ Kiếm Vân khẽ thở dài: “Ông đã biết nhiều việc như vậy, ông nên hiểu nguy hiểm mà ông phải đối mặt. Cho đến thời điểm này, những người mà hắn thông báo trước để giết hại thì chưa lần nào thất thủ.”
“Đó chính là bởi vì nạn nhân quá tin tưởng vào sự bảo vệ mà cảnh sát đưa ra, nhưng tôi sẽ không đi vào vết xe đổ đó.”
Ánh mắt Đặng Hoa vô cùng nghiêm nghị, thể hiện ra sự kiên định và tự tin trong lòng, “Trong tay tôi có một nhóm anh em, họ sẽ phụ trách an toàn cho tôi. Cho nên, nếu như cảnh sát muốn tham dự, chỉ có thể phối hợp với hành động của chúng tôi, chứ không phải yêu cầu tôi chấp hành kế hoạch của cảnh sát. Sau khi người của các vị đến, có thể liên hệ với trợ lý của tôi - A Hoa, cậu ấy sẽ nói cho các vị biết cần phải làm những gì.”
Để cho những nhân vật tinh anh của cảnh sát trở thành nhân vật phụ trong hệ thống bảo vệ của mình, yêu cầu này bất cứ ai nghe cũng cảm thấy quá hoang đường. Nhưng Mộ Kiếm Vân nhớ lại cảnh tượng phô trương khi Đặng Hoa tiến vào tòa nhà Long Vũ và cả phương thức bảo vệ cẩn mật trong tòa nhà, lại cảm thấy đối phương đúng là có tư cách để nói ra những câu nói này. Cho dù cảnh sát bảo vệ, cũng có thể làm tốt hơn thế nào được đây? Điều quan trọng hơn là, những người vệ sĩ áo đen đó, công việc của họ chính là bảo vệ sự an toàn cho Đặng Hoa. Trong thời khắc gặp nguy hiểm bị thích sát, Đặng Hoa đúng là không có lý do gì để từ bỏ đội ngũ của mình để tin tưởng phía cảnh sát mà ông ta không hề quen thuộc. Huống hồ người của ông ta suốt bao năm nay đã bảo vệ thành công sự an toàn cho ông ta, còn cảnh sát thì vừa mới gặp phải hai sự thất bại thảm hại liên tiếp. Mộ Kiếm Vân nhìn Đặng Hoa, nhất thời không biết nói gì. Trong lòng cô trào dâng thứ cảm giác phức tạp, không biết là nên kính sợ, ngưỡng mộ hay là cảm thấy bi ai cho đối phương. Đúng vậy, con người này đã có được quyền thế và địa vị mà người bình thường khó có thể chạm tới được, hơn nữa ông ta có đủ sức mạnh để bảo vệ mình; Nhưng ngày nào ông ta cũng phải sống trong sự phòng vệ như thế này, việc này có khác gì mấy so với việc ngồi tù? Khi mà ông ta không được thở trong thế giới rực rỡ muôn màu, khi ông ta đã mất đi niềm vui của sự tự do cơ bản nhất trong cuộc sống, thứ quyền thế và địa vị này liệu có thực sự đáng để nắm giữ hay không? Có lẽ đây không phải là vấn đề mà lúc này cô nên nghĩ đến. 223 Tiếng gõ cửa khe khẽ đã phá vỡ bầu không khí trầm mặc trong phòng. “Vào đi!”
Giọng nói của Đặng Hoa vẫn rất uy nghiêm. Cửa bị đẩy ra, A Hoa bước vào. Bước chân anh ta nhanh nhẹn và vững chãi, toàn thân toát ra nguồn sinh lực dồi dào như dồn ép con người, nhưng khi anh ta nhìn Đặng Hoa, trên mặt lại lộ ra sự sùng bái và cung kính. “Đặng tổng. Chúng tôi đã điều tra bản fax đó, được gửi từ cửa hàng văn phòng của một công ty hoạt họa trên đường Chính Thái. Nhưng người trong cửa hàng không hề hay biết gì về bản fax này: Vi tính của họ vị hacker xâm nhập, bị người ta khống chế từ xa. Đối phương là một cao thủ vi tính, không để lại bất cứ dấu vết gì mà lần theo cả.”
“Ừm, nằm trong dự liệu.”
Đặng Hoa gật đầu, sau đó nói với Mộ Kiếm Vân, “Được rồi, cảnh sát Mộ, tôi đã nêu rõ ý của mình rồi, bây giờ cô có thể xuống dưới đại sảnh để đợi đồng nghiệp của cô. Chỗ tôi còn có rất nhiều việc cần phải giải quyết.”
Rõ ràng, đây là kiểu đuổi khéo. Mộ Kiếm Vân cũng đành phải đứng dậy cáo từ, A Hoa tiễn cô ra khỏi văn phòng, sau đó lại quay trở về bên cạnh ông chủ của mình. Đặng Hoa nhìn chăm chú vào màn hình máy giám sát, trên màn hình hiện ra toàn bộ quá trình Mộ Kiếm Vân đi qua cửa kiểm tra an ninh, dưới sự hướng dẫn của một nam giới mặc đồ đen, cuối cùng bước vào trong cầu thang máy. Sau đó ông ta hỏi: “Cậu cảm thấy người phụ nữ này thế nào?”
“Rất thông minh, khả năng quan sát tư duy tốt.”
A Hoa đưa ra lời bình ngắn gọn, sau đó lại bổ sung thêm: “Nếu như là bạn, thì cần chú ý nương tay, nếu như là kẻ địch, thì vô cùng phiền phức.”
Đặng Hoa không tán đồng cũng không phản đối. Sau một thoáng trầm mặc, ông ta bắt đầu chuyển sang giới thiệu về Mộ Kiếm Vân: “Người phụ nữ này là thành viên của “tổ chuyên án 4.18”
. Hiện giờ cô ta đang điều tra một vụ án khác của mười tám năm trước, “vụ án buôn bán ma túy 3.16”
. Cô ta đã điều tra ra được, nạn nhân Viên Chí Bang chết trong vụ nổ năm đó từng có một người bạn gái tên Bạch Phi Phi, và cô gái này chính là thư ký hành chính của Thiết Đại Lâm.”
Ánh mắt A Hoa chợt sắc lạnh. “Cô ta có người cung cấp thông tin, con người này có thể còn biết nhiều việc hơn nữa.”
Sắc mặt Đặng Hoa hơi nặng nề, “Cậu hãy đi điều tra xem, tìm cho ra người này.”
224 A Hoa gật đầu. Anh ta đã đi theo Đặng Hoa nhiều năm, rất nhiều việc không cần ông chủ nói rõ, anh ta cũng biết cần phải làm gì. “Bây giờ đi luôn đi.”
Đặng Hoa không nói thêm nữa, ông ta biết năng lực của A Hoa - bất luận là điều tra, đánh nhau, bắn súng, cậu ta đều không hề thua kém người cảnh sát xuất sắc nhất, ông ta cũng biết lòng trung thành của A Hoa. Anh chàng này sẵn sàng lấy thân mình ra đỡ đạn cho ông bất cứ lúc nào, có được một trợ thủ như vậy bên cạnh, ông ta còn có gì phải lo lắng nữa chứ? Cùng lúc này, trong phòng họp của đội cảnh sát hình sự. Tổ chuyên án 4.18 đang mở cuộc họp khẩn cấp. Bởi vì trước đó không lâu, họ cũng nhận được “”
lựa chọn Đặng Hoa làm mục tiêu. Eumenides vẫn giữ bản sắc ngông cuồng của hắn, trước khi giết người, không những thông báo cho nạn nhân, mà còn thông báo cho cảnh sát. So với hai ngày trước, thành viên của tổ chuyên án trong cuộc họp đã có sự khác biệt, ngoài Mộ Kiếm Vân đã đến hiện trường tòa nhà Long Vũ trước nên vắng mặt, Liễu Tùng thế chỗ cho Hùng Nguyên đã hy sinh, trở thành người đại diện cho phía cảnh sát đặc nhiệm trong tổ chuyên án. Cuộc chiến ở mỏ động thất bại đã tạo nên bóng đen trong lòng tất cả mọi người, đôi mắt của họ đầy tia máu, xem ra cả đêm không được ngủ yên giấc. Trong số đó, tâm trạng của Liễu Tùng là bất ổn nhất, khi Hàn Hạo thông báo tình hình vụ án, bộ dạng cậu cứ như thể hồn vía đã bay đi đâu mất: ánh mắt lơ đễnh, hơi thở tản mạn, tư duy rõ ràng cũng không hề tập trung vào vấn đề. Tình trạng bất thường của cậu ta khiến cho La Phi chú ý, anh chau mày thầm lo lắng: cuộc chiến đấu mới chuẩn bị diễn ra, trạng thái anh chàng này như vậy thì rất khó có thể đảm nhận trách nhiệm. Sau khi cho mọi người xem “”
mới nhất vừa nhận được, Hàn Hạo lại mất mấy phút để giới thiệu với mọi người nhân vật mà Eumenides chọn làm mục tiêu lần này: Đặng Hoa. Do con người này có sức ảnh hưởng rất lớn trong toàn tỉnh, vụ án này đã nhận được sự quan tâm chú ý của lãnh đạo cấp cao. Và tổ chuyên án cũng nhận được mệnh lệnh đanh thép của cấp trên: Lần này không cần biết có phá được vụ án hay không, bắt buộc phải đảm bảo cho an toàn tính mạng của Đặng Hoa. Sau khi Hàn Hạo nói xong những điều này, đến thời gian tự do ngôn luận của mọi người trong phòng họp. Lúc này Liễu Tùng là người đầu tiên đứng lên, cậu hình như có điều muốn nói đã bị kìm nén ở trong lòng rất lâu rồi. “Doãn Kiếm, tôi có mấy việc cần hỏi anh.”
Cậu nói thẳng luôn, ngữ khí rất không thân thiện. Hàn Hạo và Tăng Nhật Hoa đều ngẩn người, vô cùng kinh 225 ngạc, còn La Phi thì lại rướn lông mày, tập trung tinh thần hơn vào nhân vật mới gia nhập tổ chuyên án này. “Có việc gì?”
Doãn Kiếm miễn cưỡng duy trì ngữ khí bình thường, nhưng có thể nhận ra, trong lòng cậu đang chấn động mạnh. “Sáng sớm hôm nay khi ở trong mỏ động, tôi và đội trưởng Hàn, cả anh nữa, ba người chúng ta tách nhau ra để ấn ba nút công tắc ở vị trí khác nhau. Tại sao động tác của anh lại chậm hơn chúng tôi nhiều như vậy chứ?”
Liễu Tùng ngừng một lát, sau đó nhấn mạnh thêm: “Anh đã lần thứ hai vào trong động huyệt đó, sao lại tìm thấy nút công tắc còn muộn hơn cả đội trưởng Hàn chứ?”
Doãn Kiếm hình như đã có sự chuẩn bị sẵn đối với câu hỏi này, nói thản nhiên: “Đèn pin của tôi bị hỏng, chỉ có thể dùng bật lửa để chiếu sáng. Trong khung cảnh tối đen như thế, hành động rất bất tiện. Do đó, tôi và đội trưởng Hàn đã xảy ra hiểu nhầm, ở nơi phân tách đã có cuộc đọ tay chớp nhoáng. Điều này thì đội trưởng Hàn có thể làm chứng.”
Ánh mắt của mọi người đều lập tức đổ dồn về phía Hàn Hạo, anh cũng gật đầu luôn: “Đúng vậy, tôi có thể làm chứng. Hơn nữa, chiếc đèn pin đó đã đưa đến phòng thiết bị, đúng là đã xảy ra trục trặc ngoài mong muốn.”
“Ha, trục trặc?”
Liễu Tùng xem ra không dễ gì bỏ qua, cậu cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Vậy được, tôi lại hỏi anh: sau khi chúng ta ấn công tắc, trong máy bộ đàm đã không nghe thấy được câu trả lời của đội trưởng Hùng. Tôi và đội trưởng Hàn lập tức chạy ra cửa động, chúng tôi gần như đến cùng lúc, nhưng lúc đó đội trưởng Hùng chỉ còn thở thoi thóp. Hai người chúng tôi hợp lực khiêng anh ấy vào khoang sau xe, còn anh thì trực tiếp tiến vào trong buồng lái khởi động xe. Trong quá trình này, anh không hề chạm vào đội trưởng Hùng, có phải vậy không?”
Doãn Kiếm nuốt nước bọt, sau khi trầm mặc giây lát, trả lời: “Đúng vậy.”
Đôi mắt Liễu Tùng đột nhiên nheo lại thành một đường kẻ, ánh mắt trở nên vô cùng sắc nhọn và đáng sợ: “Vậy tại sao ở trên cần số xe lại xuất hiện vết máu tay của anh? Vết máu trên tay anh từ đâu mà có?”
Cùng với câu chất vấn của Liễu Tùng, phản ứng đầu tiên của La Phi và mọi người đều là nhìn vào đôi tay đang đặt trên bàn của Doãn Kiếm. Đôi tay đó nguyên vẹn, không hề có dấu vết bị thương nào cả. Nếu như thực sự có dấu máu tay in trên cần số xe, vậy thì chỉ có thể là máu của người khác. “Tôi...”
Lần này thì Doãn Kiếm không trả lời được, sau khi ngẩn người giây lát, cậu lại hướng ánh mắt về phía Hàn Hạo, như thể đối phương có thể đưa ra câu trả lời giúp mình. 226 Hàn Hạo đang nhìn Liễu Tùng, anh cũng không ngờ được trong cuộc họp đột nhiên lại xuất hiện bầu không khí như vậy, anh không nói tiếp đề tài, mà hỏi ngược lại: “Liễu Tùng, cậu hỏi những câu hỏi này là muốn bày tỏ điều gì? Cậu cứ nói thẳng ra luôn đi!”
Liễu Tùng cắn răng: “Tôi cảm thấy đội trưởng Hùng không thể nào dễ dàng bị người ta giết chết như vậy! Lúc đó anh ấy đang ở trong trạng thái phòng thủ nghiêm ngặt, sao có thể bị người khác cứa đứt cổ họng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy?! Trừ phi... trừ phi hung thủ chính là người mà anh ấy không hề đề phòng!”
Lời nói của Liễu Tùng rõ ràng đang chỉ thẳng Doãn Kiếm đã giết Hùng Nguyên. Và chứng cứ của cậu nghe có vẻ cũng có thể được thành lập: Khi Hàn Hạo đến được chỗ công tắc, Doãn Kiếm đã bị chậm trễ một khoảng thời gian, khoảng thời gian này đủ để gây án; và trên cần số xe lại vô duyên vô cớ xuất hiện vết máu càng tăng thêm mối nghi ngờ. Nhưng bất luận chứng cứ ra sao, nếu nói Doãn Kiếm giết hại Hùng Nguyên, thì điều này là một sự suy đoán quá vô lý. Tăng Nhật Hoa xưa nay vẫn không biết giữ im lặng lúc này cũng lắc lư đầu: “Việc này... việc này sao có thể được chứ? Vết máu trên cần số xe có phải là đã có từ trước không? Sao anh có thể khẳng định đấy là do Doãn Kiếm để lại?”
“Lúc đi là tôi lái xe, tôi nhớ rất rõ, lúc đó trên cần số xe không có vết máu.”
Liễu Tùng nói vẻ rất chắc chắn, “Vết máu đó là vừa rồi tôi lại đi qua chiếc xe, vô tình nhìn vào cửa sổ xe nên mới nhìn thấy.”
“Nhưng sự việc không hề giống như cậu tưởng tượng!”
Hàn Hạo đột ngột lên cao giọng, anh hình như hơi phẫn nộ, xem ra rất không hài lòng về thái độ của Liễu Tùng. Và cậu ta cũng bị chặn lại bởi sự uy nghiêm của anh, cậu chàng liếm môi, đã thu bớt lại khí thế hung hăng vừa rồi. Hàn Hạo khẽ thở dài, tâm trạng cũng dịu phần nào, sau đó anh giải thích: “Hôm qua sau khi Doãn Kiếm lái xe đến bệnh viện, bởi vì vội vàng nên cậu ấy chưa hạ cần số xe xuống, vội chạy ra phía sau để giúp chúng ta khiêng đội trưởng Hùng. Là tôi sau khi phát hiện ra, đã thò tay lên buồng lái. Cho nên nếu như trên cần số xe có vết máu, thì chắc là do tôi lưu lại.”
Tăng Nhật Hoa thở phào, dàn hòa: “Anh xem xem, chỉ toàn là hiểu nhầm. Liễu Tùng, anh đã hơi căng thẳng quá rồi.”
Liễu Tùng không ngờ được lại có sự việc này, cậu bỗng chốc cũng ngẩn người, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng nhất thời lại không biết mở miệng ra sao, chỉ có thể sượng sùng lắp bắp: “Việc này... tôi...”
227 “Được rồi.”
Hàn Hạo lại chuyển sang giọng an ủi, “Tôi hiểu được tâm trạng của cậu. Đội trưởng Hùng gặp nạn, chúng tôi cũng vô cùng đau xót. Nhưng cậu không nên tùy tiện nghi ngờ đồng nghiệp của mình. Chúng ta cũng không ai có thể phủ nhận bản lĩnh của đội trưởng Hùng, nhưng đối thủ lần này, sự xảo quyệt và hiểm độc của hắn vượt qua cả sự tưởng tượng của chúng ta. Vụ án trước, đối với việc bảo vệ Hàn Thiếu Hồng, chúng ta ai cũng cùng nhận định rằng không có chút sơ hở, thế mà hắn vẫn đạt được mục đích... Khi ở trong mỏ động, tôi đồng ý để đội trưởng Hùng ở lại một mình, cũng chính là vì tin tưởng anh ấy... Ôi, nếu nói đến trách nhiệm hai lần này, tôi mới là người gánh trách nhiệm chính...”
Giọng nói của Hàn Hạo càng lúc càng trầm xuống, tâm trạng bi thương lan sang mọi người, Liễu Tùng cũng cúi đầu, khoang mắt đo đỏ. “Tôi đã quyết định rồi, đợi sau khi làm xong vụ án này, tôi sẽ từ chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tôi sẽ ra khỏi giới cảnh sát...”
Hàn Hạo tiếp tục nói, sau đó cơ mặt anh khẽ giật một cái, ngữ khí lại vút cao: “Nhưng trước đó, tôi nhất định phải tìm thấy kẻ đó, tôi nhất định phải tận tay bắt hắn phải chịu sự trừng phạt.”
Ý chí chiến đấu của Hàn Hạo dường như đã cổ vũ mọi người, Doãn Kiếm và Liễu Tùng cùng ngẩng đầu, Tăng Nhật Hoa cũng mỉm cười thanh thản, chỉ có La Phi là vẫn hơi chau mày, anh còn đang suy nghĩ điều gì đó. “Được rồi, chúng ta đang đối diện với cuộc chiến đấu mới, tôi hy vọng đây là cuộc chiến cuối cùng để xoay chuyển cục diện!”
Ánh mắt Hàn Hạo lướt khắp mọi người trong phòng họp, “Bây giờ mọi người hãy nghe theo sự phân công nhiệm vụ của tôi: Liễu Tùng, cậu hãy dẫn những đội viên cảnh sát đặc nhiệm tham gia cuộc chiến đến tòa nhà Long Vũ trước, bảo vệ Đặng Hoa; Cảnh sát La, anh cũng đi theo, hỗ trợ Liễu Tùng làm công việc điều tiết hiện trường.”
Liễu Tùng nói lớn: “Tuân lệnh!”
Còn La Phi thì lại không lên tiếng, Hàn Hạo chau mày: “Cảnh sát La, anh vẫn còn có ý kiến gì?”
“Ồ, tôi không có ý kiến gì.”
La Phi lúc này mới định thần lại, anh nhìn Doãn Kiếm, rồi lại nhìn Liễu Tùng: “Tôi sẽ phối hợp tốt với cảnh sát Liễu, hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tốt lắm, vậy thì các anh xuất phát luôn đi!”
Hàn Hạo lại quay sang Tăng Nhật Hoa, “Cậu cứ ở lại tổng bộ, phụ trách truyền đạt và điều tra thông tin.”
“Được.”
Tăng Nhật Hoa gật đầu, cậu không hề ngạc nhiên đối với sự sắp xếp này. Với vai trò là một cao thủ IT, cậu vốn rất ít khi tham gia những hoạt động thực tế ở hiện trường. 228 Sau khi bố trí xong nhiệm vụ của những người khác, Hàn Hạo cuối cùng mới nói với Doãn Kiếm, “Cậu cứ đi theo tôi, đội cảnh sát hình sự chúng ta sẽ mở một cuộc họp riêng, thảo luận tỉ mỉ việc tác chiến, sau đó sẽ đến hiện trường tăng viện.”
Doãn Kiếm lặng lẽ nhìn về phía Hàn Hạo, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, hình như đã ngầm hiểu một số điều. ... 9 giờ 15 phút, ngày 25 tháng 10. Sau khi chuẩn bị sơ qua, Liễu Tùng và La Phi dẫn theo sáu chiến sĩ đặc công tinh nhuệ lập tức lao thẳng đến tòa nhà Long Vũ. Sáu người này đều tham gia cuộc chiến ở quảng trường trước tòa nhà Đức Nghiệp hai hôm trước. Cuộc thất bại đó và cả việc đội trưởng Hùng Nguyên hy sinh đã sớm châm ngòi cho mồi lửa phẫn nộ trong lòng họ. Do đó, không cần phải làm bất cứ công tác khích lệ động viên nào, ý chí chiến đấu của họ cũng đủ để nghiền nát bất cứ kẻ địch nào. La Phi ngồi bên cạnh Liễu Tùng, vừa rồi trong cuộc họp, anh đã có chút thắc mắc, nhưng vì bầu không khí trong cuộc họp nên không tiện nói ra. Lúc này đây đang ngồi riêng với Liễu Tùng, lại là một cơ hội tốt. “Cậu Liễu, tôi muốn hỏi cậu việc này.”
Anh khẽ chạm vào cùi chỏ của đối phương. “Gì vậy?”
Liễu Tùng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bèn quay lại. “Hàn Hạo nói anh ấy sau khi đến bệnh viện đã chạm vào cần số xe. Lúc đó cậu cũng đang ở trên xe, cậu có ấn tượng với việc này không?”
Liễu Tùng lắc đầu: “Trong ấn tượng của tôi thì là không có, nhưng tôi cũng không thể nào chắc chắn được... Lúc đó tôi chỉ mải ôm lấy thi thể của đội trưởng Hùng, vốn không thể nào chú ý được những người khác trong xe đang làm gì.”
La Phi gật đầu thấu hiểu. Đúng vậy, Liễu Tùng lúc đó đang ở trong tâm trạng cực kỳ kích động, không thể nào nhớ rõ được từng chi tiết bên cạnh mình. Cho nên cậu chỉ có thể giữ mối nghi hoặc ở trong lòng, chứ không thể nào tiến hành phản bác đối với lời giải thích của Hàn Hạo trong cuộc họp. “Anh cũng nghi ngờ trong việc này có sự gian lận sao? Có phải là Hàn Hạo đang cố tình bao che cho Doãn Kiếm?”
Thấy bộ dạng trầm tư của La Phi, Liễu Tùng cũng ngẫm ra điều gì đó, thế nên không kìm lòng được lên tiếng hỏi. 229 La Phi biết đối phương là một anh chàng tính thẳng như ruột ngựa, nên bản thân cũng không giấu giếm, nói ra những điều suy nghĩ trong lòng. “Tôi tán đồng phán đoán của cậu. Rất khó có thể tưởng tượng đội trưởng Hùng lại dễ dàng bị người ta cứa cổ chết như vậy. Nhưng sự việc này mặc dù có nhiều điểm nghi vấn, nhưng không có chứng cứ nào để chứng thực được. Cho nên, trong cuộc họp, tôi không nói gì cả, trong thời khắc quan trọng như vậy, nếu như thực sự hiểu nhầm đồng chí của mình, thì là điều vô cùng tồi tệ.”
Liễu Tùng bất lực thở dài: “Tôi cũng không hy vọng thực sự trong nội bộ xảy ra chuyện.”
“Bây giờ có một cách, có thể kiểm chứng lời nói của Hàn Hạo.”
La Phi đột nhiên vỗ vai Liễu Tùng, “Nhưng tôi cần sự giúp đỡ của cậu.”
Mắt Liễu Tùng sáng rực: “Cách gì?”
“Nếu như điều Hàn Hạo nói là sự thực, vết máu trên cần số xe chắc là vết máu vân tay của anh ấy; nếu như anh ấy nói dối, vậy thì vết máu vân tay trên cần số xe chính là của Doãn Kiếm. Đạo lý đơn giản này thì ai cũng biết.”
Liễu Tùng lại thất vọng lắc đầu: “Anh muốn làm giám định dấu vân tay ư? Điều này tôi đã nghĩ đến từ lâu rồi... Nhưng bây giờ vốn không thể nào tiến hành giám định dấu vân tay được. Bởi vì làm giám định dấu vân tay là nhiệm vụ của đội cảnh sát hình sự, mà Hàn Hạo chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, sao anh ta có thể giám định ra kết quả bất lợi cho mình được chứ? Hơn nữa, ngoài anh ra, không có ai ủng hộ sự nghi ngờ của tôi, yêu cầu làm giám định, tôi cũng không thể nào nêu ra được.”
“Không cần tiến hành giám định dấu vân tay.”
La Phi mỉm cười nói, “Tôi chỉ cần cậu tìm một người bạn thân quen, đến chiếc xe cảnh sát đó xem một chút. Cậu biết là tôi ở Long Châu đến, ở đây không có người bạn nào có thể giúp đỡ.”
“Tìm người thì không vấn đề, nhưng... xem gì chứ?”
Liễu Tùng không hiểu ý đối phương. “Xem xem vết máu trên cần số xe có còn hay không.”
La Phi ngừng lại giây lát, để cho đối phương có thời gian suy ngẫm, sau đó giải thích thêm, “Nếu như vết máu vẫn còn, chứng tỏ bọn Hàn Hạo không hề lo lắng người khác đi điều tra chứng thực sự việc này, sự nghi ngờ của chúng ta rất có khả năng đúng là hiểu nhầm; nếu như vết máu không còn nữa, trong lúc tình thế cấp bách thế này, họ vẫn cứ bỏ thời gian ra để cố tình xóa vết máu vân tay này, vậy thì rất có vấn đề.”
“Đúng vậy, thật là có lý!”
Liễu Tùng nhìn La Phi với ánh mắt khâm phục, sau đó cậu rút di động ra, tìm kiếm người bạn có thể giúp đỡ trong danh bạ điện thoại. 230 ... Cùng lúc này, trong phòng làm việc của đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Hàn Hạo và Doãn Kiếm đang ngồi đối diện nhau. Bầu không khí trong phòng rất nặng nề, ngay cả không khí cũng dường như ngưng đọng lại. Hồi lâu sau, cùng với tiếng thở dài nặng trịch, sự trầm mặc đến nghẹt thở cuối cùng cũng bị phá vỡ. “Cậu biết tất cả rồi phải không? Vết máu đó, lúc đó cậu đã nhìn thấy rồi.”
“Đúng vậy!”
“... Cảm ơn cậu đã che giấu giúp tôi.”
“Điều này có gì mà đáng cảm ơn chứ, chính em cũng không biết là mình làm đúng hay sai.”
“Hi... có rất nhiều sự việc nói thế nào là đúng hay sai đây? Không nói rõ được, thực sự nói không rõ được.”
“Em chỉ muốn biết tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Tôi không có sự lựa chọn nào khác.”
“Anh bị hắn ta uy hiếp sao?”
“Có thể coi là như vậy... Một sai lầm nhỏ, tạo thành một sai lầm lớn, tiếp đến lại là sai lầm lớn hơn... Sau khi cậu đã đi sai bước đầu tiên, thì không thể nào quay đầu lại được.”
“Bất luận thế nào, em hy vọng anh dừng lại.”
“Không, bây giờ không thể dừng được! Tôi còn có cơ hội, chính tay tôi phải kết thúc nó.”
“Anh buộc phải ngừng lại. Hành động lần này anh không thể tham dự nữa... anh có thể tìm lý do.”
“Vậy chuyện đã xảy ra rồi thì phải làm sao đây?”
“... Em cũng không biết, em chưa nghĩ ra được... Có lẽ em sẽ vĩnh viễn giữ kín bí mật này, em đã phạm phải sai lầm lớn nhất cuộc đời...”
... 9 giờ 30 phút, ngày 25 tháng 10. 231 Trong tòa nhà Long Vũ. Liễu Tùng, La Phi và mọi người cuối cùng cũng đến được đó, Mộ Kiếm Vân đã ngồi đợi họ từ lâu trong đại sảnh tầng 1. Bảo vệ và nhân viên tiếp tân vẫn chặn đoàn người này lại như thường lệ. Mặc dù Liễu Tùng đã giơ ra thẻ cảnh sát, nhưng vẫn không ích gì, thấy vậy, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. “Bây giờ các anh đã biết uy phong của “Thị trưởng Đặng”
Đặng Hoa rồi chứ?”
Mộ Kiếm Vân cười đau khổ nói tiếp, “Tôi đã được lĩnh giáo lâu rồi. Nếu muốn gặp ông ta, các anh cần phải nhờ tiếp tân xin chỉ thị của một người có tên “Anh Hoa”
.”
Bản thân mình hộc tốc đến đây để bảo vệ an toàn cho mục tiêu, kết quả lại bị đối phương đối xử lạnh nhạt như vậy, Liễu Tùng không tránh khỏi cảm giác hậm hực bất bình, thứ tâm trạng này thể hiện rất rõ trên mặt cậu. Nhưng La Phi thì lại có cách nghĩ khác. “Đây ngược lại lại là việc tốt.”
Anh nói, “Ngay cả chúng ta muốn gặp mặt ông ta cũng khó khăn như vậy, vậy thì cơ hội để cho Eumenides ra tay cũng giảm bớt đi rất nhiều.”
“Anh còn chưa nhìn thấy biện pháp phòng bị ở trong tòa nhà đâu, ngay cả cửa kiểm tra an ninh cũng có. Nếu như ông ta sống cả đời trong tòa nhà này, vậy thì đến thần tiên cũng chẳng thể giết nổi ông ta.”
Mộ Kiếm Vân tán chuyện, “Nhưng hôm nay ông ta vẫn cần phải lên máy bay bay đến Bắc Kinh, chuyến bay lúc 8 giờ 40 phút tối.”
La Phi thầm gật đầu, suy ngẫm trong lòng: Eumenides rõ ràng là nắm bắt được thông tin này, nên mới chọn ngày thực thi án tử hình vào ngày hôm nay. Sân bay, lại là một nơi công cộng không thể nào phong tỏa được, cũng bắt buộc là nơi giao điểm cuộc chiến đấu giữa hai bên. Lúc này tiếng chuông di động của Liễu Tùng vang lên, cậu lùi sang bên nghe máy. Còn La Phi thì lại nghĩ đến một chuyện khác. “Sao cô lại đến đây trước vậy?”
La Phi hỏi Mộ Kiếm Vân. “Tôi nắm được một manh mối mới.”
Mộ Kiếm Vân tỏ ra hơi đắc ý, “Bây giờ xem ra, manh mối này cũng có phần đáng tin.”
Manh mối mới? La Phi khẽ giật mình, đang định hỏi tỉ mỉ cho rõ, thì Liễu Tùng vội vàng quay trở lại, thần sắc của cậu trông vô cùng kích động. 232 “Vết máu vân tay đó không thấy nữa!”
Cậu hét lên với La Phi, “Họ thực sự đã lau dấu vân tay đó đi rồi!”
La Phi chợt lạnh người: cuối cùng anh cũng có lý do để xác định chắc chắn những nghi ngờ trong lòng mình! Đồng thời điều này cũng có nghĩa là anh đang đối diện với một vấn đề vô cùng nan giải. “Chúng ta phải làm thế nào?”
Liễu Tùng nhìn La Phi với vẻ kỳ vọng, mặc dù thời gian tiếp xúc với nhau chưa lâu nhưng cậu nảy sinh sự tôn kính và tin tưởng tuyệt đối đối với người cảnh sát hình sự đến từ Long Châu này. Mộ Kiếm Vân đứng ở bên cạnh họ thì không hiểu họ đang nói về chuyện gì. La Phi suy nghĩ căng thẳng giây lát, sau đó anh nhìn hai người đồng nghiệp đứng bên cạnh: “Chúng ta bắt buộc phải liên hệ được với lãnh đạo cao cấp. Các anh có thể tìm được con đường như vậy không? Bắt buộc phải có thể vượt qua được mối quan hệ của Hàn Hạo.”
Liễu Tùng đau khổ lắc đầu, việc này nếu như là hôm qua thì cậu vẫn có thể làm được. Nhưng hiện nay, người lãnh đạo Hùng Nguyên thân thiết nhất đã chết thảm dưới lưỡi sao sắc của kẻ địch. Bên Liễu Tùng không được, La Phi chỉ có thể dồn ánh mắt vào Mộ Kiếm Vân. “Tôi có thể thử xem.”
Mộ Kiếm Vân không hiểu gì, cũng không nói chắc, cô hỏi vẻ băn khoăn, “Nhưng không vội... bất luận thế nào thì các anh cũng phải nói cho tôi hiểu là có chuyện gì chứ?”
La Phi không có ý giấu giếm Mộ Kiếm Vân, nhưng đề tài của họ tạm thời không thể tiếp tục, vì có một người đàn ông thân hình cao lớn đã đi đến bên cạnh họ. Mộ Kiếm Vân nhận ra anh ta chính là vệ sĩ thân tín của Đặng Hoa - anh Hoa, cô cũng đành phải tạm kìm nén điều băn khoăn ở trong lòng, để giới thiệu sơ qua hai bên với nhau. “Anh chính là La Phi?”
Sau khi bắt tay với từng cảnh sát, ánh mắt anh Hoa dừng lâu trên người La Phi. La Phi bị anh ta nhìn chăm chú đến độ gò bó, hỏi lại vẻ kinh ngạc: “Anh quen tôi sao?”
“Đặng tổng của chúng tôi đang muốn tìm anh, anh hãy đi theo tôi lên đó một chuyến! Còn về những người cảnh sát khác xin các vị hãy đợi ở đại sảnh. Đặng tổng của chúng tôi đã dặn dò, chờ tổ trưởng Hàn của tổ chuyên án đến, thì anh 233 ấy sẽ đi lên đó một mình để cùng thảo luận việc hợp tác bảo vệ.”
Anh Hoa vẫn giữ giọng nói lạnh lùng, trong câu nói không mang theo bất cứ cảm xúc gì. Mộ Kiếm Vân đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng còn Liễu Tùng thì thực sự rất bực bội khó chịu vì thái độ ngạo mạn của đối phương. Nhưng cậu đến đây để thực hiện nhiệm vụ, không thể nổi nóng, chỉ có thể hậm hực “hừ”
một tiếng. “Có thể đợi năm phút được không, chúng tôi đang có một số việc cần thương lượng.”
La Phi nói với anh Hoa. “Không, Đặng tổng của chúng tôi có việc rất gấp, vẫn mong cảnh sát La tranh thủ thời gian gặp Đặng tổng trước. Việc của các vị, đợi lát nữa anh xuống thương lượng cũng chưa muộn.”
Ngôn từ của anh Hoa mặc dù có vẻ lễ phép, nhưng trong lời nói lại toát lên thứ khí chất bá đạo không thể từ chối được, chắc là ở lâu bên cạnh Đặng Hoa, nghe nhiều thì cũng bị nhiễm theo. La Phi thấy anh Hoa sau khi nói xong bèn đứng yên không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn mình. Anh biết nếu bây giờ mình không lên lầu, thì anh Hoa cũng sẽ không rời khỏi đó. Anh thoáng suy nghĩ, sự việc này mặc dù quan trọng, nhưng điểm then chốt nhất hiện nay vẫn nằm ở nhân vật mục tiêu Đặng Hoa, chỉ cần canh giữ người này, thì sẽ không xuất hiện thêm phần tử nổi loạn. Như vậy thì, cứ đi gặp ông “Thị trưởng Đặng”
này cũng không tệ. Nghĩ vậy, La Phi quay sang nói với Liễu Tùng: “Vậy tôi lên trên đã, các vị tạm thời cứ bình tĩnh, đợi sau khi tôi quay lại tính tiếp. Nhớ đấy, không được manh động, tình hình thực tế không đơn giản như cậu nghĩ đâu!”
La Phi lại nhìn Mộ Kiếm Vân, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Đợi tôi quay lại.”
Ánh mắt anh kiên định và tự tin, đem lại cho người khác sự tin tưởng lớn. Sau đó anh đi theo anh Hoa, đi về hướng cầu thang máy ở phía đông đại sảnh. Trên đường đi, anh Hoa đã thông qua máy bộ đàm nội bộ công ty, hội báo cho Đặng Hoa biết La Phi đang đến. Đặng Hoa cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì La Phi đúng là người mà ông ta đang tìm kiếm, và ông ta không ngờ được rằng đối phương lại tự tìm đến tận cửa. Đặng Hoa muốn gặp La Phi, là bởi vì ông ta gấp rút muốn tìm ra người “cung cấp thông tin”
mà Mộ Kiếm Vân nói đến. Theo như điều tra của A Hoa, Mộ Kiếm Vân sau khi gia nhập tổ chuyên án 4.18, từng tiếp xúc với hai người có dính líu đến chuyện cũ xảy ra mười tám năm trước, một trong số đó chính là La Phi. Đặng Hoa sau khi tìm hiểu về kết quả điều tra của A Hoa, bước đầu phán đoán La Phi rất có khả năng chính là người mà mình muốn tìm kiếm, giờ đây người này chủ động tới tòa nhà Long Vũ, như vậy cũng đỡ mất công tốn sức. 234 Đặng Hoa ngồi ở trên chiếc chế ông chủ to rộng, nghỉ ngơi dưỡng khí để chờ đối phương đến. Mấy phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, sau khi được sự cho phép của Đặng Hoa, A Hoa dẫn La Phi vào. Giống như tất cả những ai lần đầu tiên đến đây, La Phi cũng rất kinh ngạc trước sự rộng rãi, sang trọng và cả phong cách trang hoàng độc đáo trên tường của văn phòng này, nhưng anh nhanh chóng định thần lại được, ngồi xuống ghế dành cho khách ở đối diện Đặng Hoa. A Hoa thì đứng nghiêm trang, hai tay thả xuống hai bên ở bên cạnh Đặng Hoa. “Cảnh sát La - La Phi.”
Đặng Hoa nhìn La Phi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó ông ta thoáng gật đầu, coi như chủ nhà đã chào hỏi, “Chào anh!”
“Chào ông!”
La Phi ngồi ngay ngắn trên ghế, cũng khẽ gật đầu. Anh đã sớm nghe nói về tác phong ngạo mạn của Đặng Hoa, nhưng lúc này là do đối phương mời mình lên, cho nên cũng tự cho phép đề cao mình lên chút ít. “Anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Long Châu, tại sao lại chạy đến chỗ chúng tôi vậy?”
Đặng Hoa bắt đầu nhìn thẳng vào mắt La Phi, hỏi không chút khách sáo. “Bởi vì tôi nhận được một bức thư ký tên Eumenides.”
La Phi nhìn thẳng vào Đặng Hoa, không hề có chút cảm giác sợ sệt nào cả. “Eumenides?”
Đặng Hoa lại truy hỏi, “Tại sao hắn lại viết thư cho anh?”
“Ông cũng nhận được thư của Eumenides, ông có thể nói cho tôi biết vì sao được không?”
Giọng nói của La Phi vẫn thản nhiên, nhưng tình thế tiến công phòng thủ vô tình đã đảo lại. Đặng Hoa khẽ cười “khà”
một tiếng, lạnh lùng nói: “Xem ra chúng ta đúng là có không ít điểm tương đồng nhỉ? Eumenides đều viết thư cho chúng ta, và mười tám năm trước, những người đầu tiên nhận được của Eumenides vừa vặn chính là hai người bạn thân thiết của hai chúng ta.”
“Hai người bạn thân thiết của hai chúng ta?”
Lúc trước, khi Hàn Hạo giới thiệu về thân phận của Đặng Hoa, không hề nhắc đến chuyện xưa cũ của ông ta. Cho nên La Phi chợt nghe thấy đối phương nói vậy, không tránh khỏi cảm giác kinh ngạc, anh ngẩn người giây lát, rồi mới định thần lại, “Ông có ý gì vậy? Lẽ nào ông cũng từng là người bạn thân thiết của Thiết Đại Lâm?”
“Ồ?”
Đặng Hoa nhìn nét mặt La Phi, nhất thời cũng lấy làm lạ, sau đó ông ta lại hỏi: “Anh có biết về vụ án buôn bán ma túy 3.16 mười tám năm trước không?”
235 “Tôi biết, đó là một giai thoại truyền kỳ trong giới cảnh sát tỉnh thành.”
La Phi nói luôn không suy nghĩ, “Lúc đó tôi vẫn còn là sinh viên trong trường Cảnh sát tỉnh, vụ án này một thời là đề tài thảo luận trong chuyên ngành Hình sự trinh thám, nó là một cuộc chiến kinh điển cảnh sát đã lợi dụng nội gián mà phá được vụ án.”
Nghe thấy La Phi nói những câu này, trên mặt Đặng Hoa thật không ngờ lại lộ ra nét hân hoan thật sự, chuyện cũ này chính là sự tích tự hào nhất trong cuộc đời ông ta, đồng thời cũng được coi là bước ngoặt trong cuộc đời ông ta. Mười tám năm sau, nhân vật xuất sắc trong đội cảnh sát hình sự đời sau vẫn còn vui mừng hân hoan khi nhắc tới việc này, khiến trong lòng Đặng Hoa trào dâng thứ cảm giác mãn nguyện khó có thể miêu tả được. “Tôi chính là người nội gián năm đó, Đặng Ngọc Long.”
Đặng Hoa nhếch khóe miệng, hiện ra thần sắc thần bí và hưng phấn, “Và vụ án đó kinh điển như thế nào, anh mãi mãi cũng không thể biết được đâu.”
La Phi thực sự kinh ngạc, bất luận thế nào anh cũng không thể nào ngờ được rằng, nhân vật Đặng Hoa đang ngồi trước mặt mình đây lại chính là Đặng Ngọc Long “anh hùng đơn độc dũng cảm”
năm đó vẫn được giới cảnh sát lưu truyền rộng rãi. Thế nhưng tư duy mẫn cảm của anh nhanh chóng liên tưởng đến: Thiết Đại Lâm mười tám năm trước bị giết hại, giờ đây Đặng Hoa lại nhận được “Bản thông báo tử vong”
, hai người lại cùng đồng thời là người tham gia “vụ án buôn bán ma túy 3.16”
, trong đây liệu có ẩn giấu mối quan hệ nội tại nào không nhỉ? Nhưng Đặng Hoa không cho La Phi nghĩ nhiều, ông ta nhanh chóng nêu ra một câu hỏi khác: “Anh có quen Bạch Phi Phi không?”
“Bạch Phi Phi?”
Cái tên này đúng là hơi quen, La Phi chau mày suy ngẫm một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra, “Cô ấy là bạn gái cũ của Viên Chí Bang thì phải? Tội danh của Viên Chí Bang được liệt kê trong “”
, chính là nhằm vào cô ấy.”
Đặng Hoa luôn chú ý quan sát La Phi, lúc này đây ông ta đột nhiên hiểu ra. Thông qua cuộc nói chuyện ngắn gọn này, ông ta đã có thể khẳng định La Phi không phải là người ông muốn tìm kiếm. Như vậy thì, mục tiêu của mình chỉ còn lại duy nhất một nhân vật đó thôi, bất luận ở trên phương diện nào, con người đó cũng đều dễ đối phó hơn La Phi nhiều. “Được rồi, cảnh sát La, cuộc gặp gỡ của chúng ta nên kết thúc thôi, tôi rất vui được nói chuyện với anh.”
Ông ta tỏ ý tiễn khách, so với lúc trước nói chuyện với Mộ Kiếm Vân, thì thái độ rõ ràng đã nhã nhặn hơn. Truyền kỳ trong giới cảnh sát tỉnh thành. Đặng Hoa nhớ lại cụm từ này thốt ra từ miệng La Phi, trong lòng trào dâng cảm giác xao động khó có thể kìm nén được, thứ cảm giác này đã nhiều năm nay ông ta chưa được trải nghiệm. 236 Cho nên ông ta bất giác cũng cảm thấy thiện cảm đối với người cảnh sát lần đầu gặp mặt này. Nhưng La Phi thì lại không hiểu Đặng Hoa. “Kết thúc như vậy sao?”
La Phi cảm thấy hơi khó hiểu, đối phương nôn nóng gọi mình lên, lẽ nào chỉ là để hỏi mấy câu vô nghĩa này sao? Đây rốt cuộc là có ý gì? “Đúng vậy.”
Đặng Hoa giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay, gật đầu tỏ ý xin lỗi, “10 giờ tôi cần phải triệu tập hội nghị cấp quản lý của tập đoàn. Bây giờ chỉ còn năm phút thôi, tôi phải đi đến phòng họp ở bên cạnh.”
La Phi cũng cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay của mình, sau đó anh nhắc nhở đầy thiện chí: “Đồng hồ của ông nhanh rồi, giờ chuẩn lúc này là 9 giờ 50 phút.”
Đặng Hoa lại cười lần nữa: “Đây là thói quen của tôi. Đồng hồ của tôi luôn nhanh hơn đồng hồ chuẩn năm phút, như vậy cho dù tôi có bị muộn năm phút, thì trong thế giới bình thường, tôi vẫn chuẩn giờ.”
Điều chỉnh giờ nhanh lên, do đó khiến cho thời gian của mình luôn nhanh hơn những người khác, đây đúng là một thói quen tốt, rất nhiều nhân sĩ thành công cũng thích làm như vậy. Nhưng La Phi lại không thích thói quen này, với vai trò là một người cảnh sát hình sự, anh bắt buộc phải luôn đảm bảo đồng hồ của mình khớp với thời gian chuẩn không sai lệch một giây một phút. La Phi vốn định nói xã giao vài câu với Đặng Hoa, nhưng đột nhiên, trong não anh như thể bị một luồng điện xẹt qua, luồng suy nghĩ từ trước đến nay chưa từng xuất hiện bỗng dưng nhảy bật ra! La Phi há to miệng, anh ngẩn người ngồi trên ghế, thần sắc trở nên hoảng hốt. “Cảnh sát La.”
A Hoa nhìn thấy vị khách thái độ hơi khác thường, bèn đi lên trước một bước, “Bây giờ anh có thể về được rồi, chẳng phải anh còn có việc bàn bạc với đồng nghiệp của anh sao?”
“Đúng vậy, tôi cần phải rời khỏi... tôi cần phải rời khỏi đây rồi!”
La Phi đứng bật dậy, sau đó anh bước nhanh ra khỏi văn phòng, cuối cùng thật không ngờ chuyển thành chạy bước nhỏ. “Anh ta sao thế nhỉ?”
A Hoa kinh ngạc nhìn theo bóng lưng La Phi. Đặng Hoa cũng lắc đầu vẻ khó hiểu, giây lát sau, ông ta nhìn A Hoa: “Đây là một anh chàng thú vị và lợi hại, ta rất vui vì anh ta không phải là người chúng ta muốn tìm.”
237 A Hoa hiểu ý ông chủ, anh ta gật đầu nói: “Vậy thì mục tiêu còn lại quá rõ ràng rồi. Bọn A Thắng nửa giờ đồng hồ trước đã xuất phát rồi, em nghĩ chúng ta sẽ nhanh chóng có được tin tức phản hồi thôi.”
“Ngoài cậu ra, A Thắng cũng được coi là một trợ thủ đắc dụng, chắc cậu ta cũng sẽ không làm ta thất vọng. Huống hồ, bọn nó chỉ cần đối phó với một tên phế nhân chỉ còn nửa cái mạng.”
Đặng Hoa vừa nói vừa đứng dậy khỏi chiếc ghế bành, “Được rồi, tạm thời không cần lo lắng về việc đó nữa, cậu hãy đi cùng ta đến phòng họp nào.”
A Hoa bảo vệ ông chủ của mình đi sang phòng họp ở bên cạnh. Cùng lúc này, La Phi đã đi cầu thang máy xuống dưới đại sảnh tầng 1, sau khi nhìn thấy anh, Liễu Tùng và Mộ Kiếm Vân lập tức vây đến. Mộ Kiếm Vân quan tâm Đặng Hoa và bí mật về vụ án buôn bán ma túy 3.16, cô hỏi dò La Phi: “Thế nào, hai người nói chuyện gì vậy?”
Tâm tư của Liễu Tùng thì lại hoàn toàn hướng về một việc khác, cậu cuống cuồng kêu lên: “Cảnh sát La, bây giờ chúng ta phải làm gì? Có phải là cần nhanh chóng liên hệ với lãnh đạo cấp trên không?”
Trong lòng cậu đã nhận định, Doãn Kiếm không thể nào thoát được dính líu tới cái chết của Hùng Nguyên, chỉ nóng lòng muốn bắt giữ Doãn Kiếm, để điều tra cho rõ ngọn ngành. La Phi lại khiến cho cả hai người Mộ Kiếm Vân và Liễu Tùng chưng hửng, “Không, bây giờ không kịp nói đâu.”
Anh thở dốc, rõ ràng vừa mới chạy nhanh đến đây, “Có tình hình khẩn cấp, tôi cần phải rời khỏi đây ngay. Hai người canh giữ ở đây, tất cả mọi việc, hãy chờ tôi trở lại!”
“Tình hình gì?”
Mộ Kiếm Vân từ khi quen biết La Phi đến nay, chưa bao giờ thấy anh nóng vội như vậy, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Còn Liễu Tùng thì lại ngẩn người, không cam tâm, truy hỏi: “Vậy việc của Doãn Kiếm thì làm thế nào, lẽ nào mặc kệ sao?”
Đầu óc của La Phi hơi hỗn loạn, anh cố gắng ép mình bình tĩnh lại, sau khi suy ngẫm giây lát lại cuống quýt nói: “Đặng Hoa bay chuyến 8 giờ 40 phút tối, tôi sẽ quay trở lại đây trước 5 giờ. Chỉ cần ông ta không bước ra khỏi tòa nhà này, thì sẽ không có tai họa gì đâu. Liễu Tùng, cậu không cần nóng vội, sự việc đó không nóng vội được, nhưng cũng không chạy thoát được. Được rồi, tôi thực sự không còn thời gian nữa, hãy nhớ kỹ lời tôi, tất cả mọi việc chờ tôi trở lại, có hiểu không?”
Thấy bộ dạng La Phi như vậy, Mộ Kiếm Vân và Liễu Tùng cũng chỉ biết gật đầu. Còn La Phi cũng thấy hơi yên tâm. Đúng vậy, anh đã thấy được lực lượng bảo an của Đặng Hoa, chỉ cần không rời khỏi tòa nhà, thì con người này sẽ 238 không gặp bất cứ nguy hiểm nào. Đồng thời anh cũng tin tưởng, chỉ cần Đặng Hoa không xảy ra chuyện, thì cục diện sẽ không hỗn loạn được. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là: anh cần phải lập tức đến một nơi, anh đã tin tưởng, nơi đó chính là điểm khởi nguồn của mọi tội ác. Chính trong khoảnh khắc vừa rồi, dưới sự gợi ý trong câu nói của Đặng Hoa, nỗi băn khoăn đã quấn chặt lấy La Phi thật không ngờ đột nhiên bật mở. Hai phút chênh lệch đó, mười tám năm chờ đợi, tất cả đều đã có lời giải thích hợp lý. Anh hận một nỗi không thể lập tức bay đến trước mặt người đó! Tất cả mọi tâm trạng đang tích tụ trong lồng ngực anh, gần như muốn khiến anh nổ tung. Anh không tài nào chịu đựng kéo dài thêm giây phút nào nữa, anh chỉ muốn hỏi một câu: tại sao?! Hai mươi phút sau, La Phi đến được nơi cần đến. Căn nhà rách nát ở ngõ nhỏ đó, căn nhà nhỏ tối tăm âm u đó. Nhưng trái tim hừng hực của anh chợt tái lạnh. Vì anh biết anh đã đến muộn. Cửa căn nhà đang mở, nhưng bên trong lại không có ai. Sau khi La Phi bước vào căn phòng nhỏ, phát hiện ra căn phòng lộn xộn hơn mấy lần trước anh đến, bàn ghế bị lật đổ, chăn bị xé rách, những đồ đồng nát cũng vung vãi khắp sàn nhà. La Phi biết không phải mình đến muộn, mà là đến quá muộn! Không chỉ cái người đó đã rời khỏi đây, mà sau đó còn có một số người khác đã đến đây, những người này rõ ràng là muốn tìm kiếm thứ gì đó. Người đó đã đi đâu nhỉ? Những người đến sau đang tìm kiếm thứ gì? Họ có tìm thấy không? Hàng loạt câu hỏi quấn chặt lấy trí não La Phi, anh trầm tư suy nghĩ, nhưng nhất thời không có chút manh mối nào. Đúng vậy, người đó biết mình sẽ đến tìm, lần trước khi mình đưa ra câu hỏi về sự chênh lệch hai phút đó, anh ta chắc chắn biết mình sẽ đến tìm. Bởi vì anh ta quá hiểu mình, anh ta biết rõ, thời gian chênh lệch hai phút đó sẽ trở thành điểm then chốt để mình đột phá được tất cả những mớ bòng bong! Cho nên anh ta đã bỏ đi trước. Có lẽ lúc này đây anh ta đang ở một góc nào đó lén quan sát mình, đồng thời cũng đang đắc ý cười thầm nhỉ? 239 La Phi căm hận biểu hiện ngu ngốc của mình. Manh mối then chốt đã lộ ra trước mắt mình, nhưng mình lại không kịp thời phá giải. Anh thậm chí còn chạy đến trước mặt người đó để tìm kiếm đáp án, thật đúng là xin hổ bộ da! Hồi tưởng lại, thực ra còn có một manh mối cũng rất rõ, nhưng mình lại nhìn mà không thấy! Ví dụ như đoạn nhật ký về vụ án mà Trịnh Hách Minh để lại, La Phi nhớ rất rõ trong đó có ghi chép lời miêu tả của người may mắn sống sót trong vụ nổ như sau: “Ngày 25 tháng 4 năm 1984, mưa nhỏ. Cuộc điều tra của mấy hôm trước chẳng thu được gì, nhưng hôm nay cuối cùng cũng đã có cơ hội cứu vãn. Buổi chiều, người nam giới tại hiện trường vụ nổ cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhưng khi tôi tiến hành lấy lời khai của anh ta, anh ta lại chẳng nhớ ra được gì cả, anh ta thậm chí còn không nói được ra tên của mình. Bác sĩ nói, đây là hiện tượng mất trí nhớ rất thường thấy của những người bị thương nặng, tôi đành phải cố gắng bằng phương pháp tích cực nhất để khơi gợi lại ký ức cho anh ta một cách nhanh nhất. Tôi đi đến ống nước xi măng chụp một số bức ảnh, nhanh nhất cũng phải đợi đến ngày mai mới có thể rửa ra được. Hy vọng những bức ảnh này có thể giúp đỡ được cho anh ta. ...”
“Ngày 26 tháng 4 năm 1984, nhiều mây. ... Tôi đưa cho người đàn ông đó xem những bức ảnh chụp đường ống xi măng, ban đầu anh ta vẫn tỏ ra mơ màng. Sau đó, tôi lại giơ ra cho anh ta xem sợi dây đồng, nói với anh ta đây là thứ tìm được trong túi áo anh ta. Tôi khích lệ anh ta cố gắng nhớ lại, nhớ lại những sự việc xảy ra trước khi anh ta bị hôn mê. Anh ta ngẩn người giây lát, chính lúc tôi chuẩn bị tuyệt vọng, thì nét mặt anh ta lại có chút thay đổi! Anh ta trông có vẻ như đã nhớ ra điều gì, cố gắng mở miệng nói gì đó. Tôi ghé sát tai vào bên miệng anh ta, câu nói đầu tiên của anh ta là: “Ống nước... tôi... tôi sống ở trong đó.”
Lúc đó tôi thực sự đã vô cùng vui mừng. Sau đó anh ta lại lần lượt nói với tôi: anh ta tên Hoàng Thiếu Bình, đến từ vùng nông thôn tỉnh An Huy. Bố mẹ đều đã qua đời, một mình anh đến tỉnh thành để mưu sinh. Vì không tìm được 240 việc làm, chỉ có thể tạm thời sống trong ống nước, dựa vào việc nhặt phế liệu để sống qua ngày. Tôi lại hỏi anh ta hôm xảy ra vụ án đã xảy ra chuyện gì. Nhưng trí nhớ của anh ta hình như lại xảy ra vấn đề, chỉ lắc đầu không nói. Có lẽ ngày mai tôi cần phải đưa những bức ảnh chụp hiện trường vụ nổ đến. ...”
“Ngày 27 tháng 4 năm 1984, trời nắng ... Tôi đưa cho Hoàng Thiếu Bình xem những bức ảnh chụp hiện trường vụ nổ, trông anh ta vô cùng kinh hãi. Tôi nói với anh ta: có hai người, một người nam và một người nữ, đã bị nổ chết trong công xưởng này. Lúc đó anh ta cũng ở hiện trường, bị bỏng nặng. Dưới sự gợi ý của tôi, Hoàng Thiếu Bình cuối cùng cũng dần dần nhớ lại tình hình ngày hôm đó: Buổi chiều hôm xảy ra vụ án, Hoàng Thiếu Bình nhìn thấy ba người (hai nam một nữ) lần lượt đi vào trong công xưởng bỏ hoang đó. Anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ. Cuối cùng, sau khi người nữ tiến vào công xưởng, anh cũng không kìm được lòng hiếu kỳ, thế là cũng lén theo vào để nhìn trộm. Anh nhìn thấy một nam một nữ vào sau đó, cũng nghe thấy cuộc đối thoại (quá trình cuộc đối thoại về cơ bản cũng khớp với nội dung mà La Phi tường thuật lại),nhưng anh ta chưa kịp hiểu ra chuyện gì, tiếng nổ đã vang lên. ...”
Rõ ràng như thế, rõ ràng như thế! Người may mắn sống sót đó vốn không phải là người nhặt phế liệu Hoàng Thiếu Bình! Anh ta không phải là mất trí nhớ, ban đầu anh ta nói không nhớ gì cả, chỉ là vì vẫn chưa nghĩ ra được cần che giấu thân phận của mình như thế nào mà thôi! Mà thông tin cá nhân sau này anh ta nói, toàn bộ đều đến từ sự gợi ý của cảnh sát Trịnh Hách Minh! Trịnh Hách Minh quá nóng lòng muốn gợi lại ký ức của người may mắn sống sót nên ông đã thể hiện ra cho đối phương thấy quá nhiều thứ: tấm ảnh, sợi dây đồng trong túi áo, điều này khiến cho anh ta đang trong tuyệt cảnh lại thuận đà thay đổi, thành công đánh cắp thân phận người nhặt phế liệu Hoàng Thiếu Bình! ... 241 Sau đó thông qua cách thức cũ rích là giả vờ mất trí nhớ, từng bước thăm dò những tài liệu mà phía cảnh sát nắm giữ, sau đó anh ta dựa vào những tài liệu của cảnh sát để tạo dựng nên lời làm chứng của người tận mắt chứng kiến có lợi nhất cho mình. ... Đúng vậy, chính là như thế, chắc chắn là như thế! Nhưng tại sao? Tại sao anh ta lại phải làm như vậy? Tại sao?! La Phi chỉ muốn được gặp mặt hỏi thẳng ra cho rõ ngọn ngành. Mang theo nỗi tức tối trong lòng, La Phi bước ra khỏi căn phòng nhỏ, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh giây lát, sau đó hét to: “Cậu ở đâu? Sao cậu không dám gặp tôi? Cậu ra đây!”
Anh hét xé gan xé ruột, như thể muốn bùng phát toàn bộ sức mạnh của cơ thể mình vậy. Mọi người đi đường xung quanh kinh ngạc nhìn La Phi, như thể nhìn một kẻ điên. Nhưng La Phi không hề điên chút nào, anh biết con người đó chắc chắn đang lén quan sát mình, chắc chắn như vậy. Và anh đã đoán đúng! Người đó đúng là đang trốn ở trong một nơi ẩn khuất gần đó. Đó là một cửa sổ hành lang của khu tập thể sáu tầng cũng ở trong ngõ nhỏ, nhưng chỗ này không những ở trên cao nhìn xuống, hơn nữa còn ngược sáng, cho nên người này có thể nhìn rõ những việc xảy ra ở trong ngõ nhỏ, nhưng La Phi lại không thể nào tìm ra được nơi anh ta ẩn nấp. Trong mấy chục phút vừa qua, người này đầu tiên nhìn thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen bước vào căn phòng nhỏ mình đã từng sống nhiều năm. Anh ta biết những người đó là ai, anh ta cũng biết vì sao họ đến, anh ta thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, bởi vì như vậy có nghĩa là kế hoạch của mình đã được tăng thêm cơ hội thành công. Đúng vậy, đây chính là một nước cờ mà anh ta đi vội, nhưng xem ra lại rất thành công. Mộ Kiếm Vân chính là quân cờ của anh ta. 242 Anh ta vốn không cần quân cờ này, nhưng anh ta đang đối diện với một đối thủ rất khó nhằn, cho nên anh ta cần phải xuất chiêu cuối cùng này. Đối thủ đó cuối cùng cũng tìm đến căn phòng nhỏ, điều này cũng chứng thực cho phán đoán của anh ta. Sau khi anh ta nghe thấy sự chênh lệch hai phút, anh ta đã biết La Phi chắc chắn sẽ quay lại tìm. Cuối cùng giữa họ cũng không thể nào tránh được trận quyết đấu cuối cùng, trận quyết đấu mặt đối mặt. “Không phải là tôi không dám gặp cậu, chỉ là nơi này không thích hợp.”
Anh ta lẩm bẩm, giọng khản đặc giống như ma quỷ. Sau đó anh ta bước từng bước xuống bậc cầu thang, chống gậy, bước đi khập khiễng. Cần phải kết thúc rồi, để chúng ta cùng phổ nhạc cho chương nhạc cuối này nhé. Anh ta thầm cảm thán, bất luận phần nhạc trước có du dương đến đâu, nếu như thiếu đi mất một dấu lặng tuyệt đẹp, thì đó không thể nào là một tác phẩm khiến mọi người hài lòng... Chú thích: (1) Mang lại vận may.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.