Chương trước
Chương sau
22 giờ 15 phút, ngày 23 tháng 10. Trong phòng họp độicảnh sát hình sự tỉnh thành. Lúc này trời đã về đêm,nhưng trong phòng vẫn đèn điện sáng trưng, các thành viên của “tổ chuyên án4.18”
đang tụ họp ở đây. Bầu không khí khác hoàn toàn so với bầukhông khí căng thẳng gấp rút của mấy lần họptrước, hội trường lúc này trôngvô cùng vắng lặng. Vừa mới trải qua một cuộc thất bại đầy nhục nhã, cho dù đây là nhữngngười tinh anh bậc nhất trong giới cảnh sát, cũng khó tránh đượcrơivào cảm giác ủ ê và mông lung. Nhânviên điều tra trinh sát phía cảnh sát phân tích tất cảcon đường mà hung thủ cóthểtrốn thoát khỏi hiện trường, sau đó lấy tòa nhà Đức Nghiệp làm trung tâm triển khai một đợtđiều tra quy mô, nhưng họ không thu được bất cứmanh mối nào có giá trị cả.Gần như hung thủ sau khi chạy thoát khỏi khu vực khống chế củacảnh sát, bèn lập tức biến mất tăm mất dạng. Hắn ẩn nấp ngay ở gần đây hay là lái xechạy thoát? Hay là hòa lẫn vào giữa dòng người,tất cả đều không thể nàođoánbiết được. Điều này lạikhôngnằm ngoài dự đoán của Hàn Hạo và mọi người. Nếu hung thủ đã dốc tâmdựng nên kế hoạch mưu sát như vậy, vậy thì tuyến đường chạytrốn đương nhiên cũng không thể nào bị sơ sẩy. Cảnh sát không lần theo đượcdấu vết gì cũng là rất bình thường. Điều khiến cho sống lưng của mọi người lạnhtoát lại là một số tình hình khác. Mọi người ở tổ chuyên án bỏ ramất cả tiếngđồng hồ để xem đi xem lại cuốn băng quay được ở thiết bị giám sát nơi hiệntrường xảy ra vụ án. Họ nghiên cứu địa điểm mà nhữngngười nam giới gầynhỏ xuống xe, thời gian và tuyến đường những người này xâm nhập vào quảngtrường. Kết quả này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, sau khi những ngườinam giới làm theo yêu cầu về thời gian, địa điểm và tuyến đườngxâm nhập vào vòng cảnhgiới mà phía cảnh sát đã sắp đặt, tất cả lực lượng cảnh sát mặcthường phục của phía cảnh sát chỉ trong khoảnh khắc đã cưỡngchế toàn bộ, không sót mộtai. Thế nhưng khi mấy người nam giới cuối cùng tiến vào thì đều xuấthiện ở phía đông bắc của Hùng Nguyên, như vậy thì khiến cho Hàn Thiếu Hồngđương nhiên sẽ nấp ở phía sau lưng Hùng Nguyên, và hung thủ lúc này đây vừa vặnlại từ phía tây nam tiến vào quảng trường, thành công lừa được Hàn Thiếu Hồngđi đến bên cạnh mình. Tất cảnhững điều này đương nhiên không phải là trùng hợp mà là sự bố trí và chỉhuy hiện trường vô cùng xuất sắc của hung thủ. Tất cả những yếu điểm của phía cảnh sát đều bị hắn đánh trúngkhông chút nương tay.Nhữngngười nam giới bị hung thủ thao túng đều có một đặc điểm tương đồng:thân hình gầy nhỏ, tay trái đều quấn vải băng bó. Trước đótrong hiện trườngTrịnh Hách Minh gặp nạn, phía cảnh sát đã từng điều tra ra được kết luậnhung thủ “có chiều cao khoảng 1m65, tay bị thương”
. Rõ ràng, kết luận này cũng là cảmgiác sai lệch mà hung thủ cố tình tạo ra cho cảnh sát. Người nam giớigiết chết Hàn Thiếu Hồng thực ra là một người đàn ông có dáng người cao lớn. “Chođếnlúc này, từng nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm trong vòng kiểmsoát của hắn... thậm chí có thể nói, đang thực hành theo như tư duy của hắn.”
Đốidiện với sự thực này, Hàn Hạo vốn vẫn luôn là người kiêu ngạo, nhưngkhông thể không nói ra những lời nói ủ ê này. Sau đóanh nhìn xung quanh, “Các vị cósuy nghĩ gì không?”
Sắc mặtai nấy đều nghiêm nghị, ngay cả Tăng Nhật Hoa cũng nhíu chặt đôi lông mày, khôngcòn có bộ dạng cợt nhả hàng ngày. Sau một thoáng trầm mặc, Hùng Nguyên thở dài ngao ngán,nói vẻ tự trách: “Nếu như tôi theo sát Hàn Thiếu Hồng, thì hungthủ sẽ không ra tay được.”
“Đây không phải là lỗi củaanh!”
Hàn Hạo lập tức cắt ngang lời đối phương, “Baonhiêu nam giới khả nghi lao vào tuyến phòng thủ, anh đã làm rất tốt rồi. Nhữngngười cảnh sát mặc thường phục ở hiện trường đều là cấp dưới của tôi, anh cũngkhôngthể nào phân biệt được rõ ràng, vì vậy mới khiến cho hắn ta tìm đượckẽ hở. Tất cả những việc này đều là sai sót trong sự bốtrí của tôi.”
Doãn KiếmnhìnHàn Hạo với vẻ nể phục, dám nhận trách nhiệm, đây đúng là tố chấtmà người lãnh đạo cần phải có. Còn bản thân mình là trợ lý, cũng cần phải dầndầntìm thấy được những điều đáng học tập. “Thủ đoạncủa hắn ta đúng là cao tay thật, nhưng càng cao tay càng để lộ ra sơ hở.”
Người lên tiếng là Tăng Nhật Hoa, hình như cậu nghĩ ra điều gì đóbèn giả vờ,ném ra một lời suy đoán nghe có vẻ rất mâu thuẫn. “Nói thế nào nhỉ? Hãy nói tỉ mỉmột chút!”
Trong ánh mắt Hàn Hạo toát ra sự khônghàilòng, anh rất ghét đối phương chỉ nóinửa vời, cố tình vòng vo. TăngNhật Hoa thì lại vẫn chậm rãi, cậu liếm môi, rồi lại lúc lắc đầu,sau đó mớitiếp tục nói: “Bây giờ người khắp trên trái đất đều đã biết rồi. Hung thủ là mộtngười rất lợi hại, hắn tinh thông công tác điều tra phá án, biết rõ thủ đoạn sắp xếpbố trí hiện trường của cảnh sát, giỏi về đánh nhau, còn biết một số chiêu vi tính. Mộtngười như thế này liệu có thể đột nhiên xuất hiện ra được không? Không thể nào! Chắcchắn sẽ có ghi chép, hắn chắc là nhận được sự huấn luyện chính quy. Chúng ta có thể làm công tác điều tra loại trừ đối với những nhânviên liênquan. Công việc này cứ giao cho tôi đi, hi hi, trong kho số liệuvi tính của tôi,có tài liệu nhân viên nhận được sự huấn luyện quân sự cảnh sát trong vòng hai mươinăm trở lại đây. Bây giờ cứ coi như là mò kim đáy biển, cũng cầnphải mò được hắn lên.”
“Được!”
HànHạo gật đầu, “Đây cũng đúng là một hướng đi.”
Sau khi cuộc họpbắt đầu, La Phi chỉ ngồi nghiêm không nói, hình như có tâm sự gì đó.Lúc này đây, anh chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào TăngNhật Hoa, lạnh lùng nói: “Công việc của cậu đã bắt đầurồi chứ?”
TăngNhật Hoa ngẩn người: “Hi... anh có ý gì vậy?”
La Phi không nóilòng vòng, hỏi thẳng luôn: “Cậu đến phòng tôi để làm gì?”
“Đếnphòng anh?”
Tăng Nhật Hoa đón lời của La Phi, hỏi ngược lại: “Tôi đã đếnphònganh sao?”
“Hôm nay cậukhông đến hiện trường, nhưng cậu lại đến phòng tôi, hơn nữa lại còn lục lọiđồ đạc của tôi.”
Giọngnói của La Phi không to, nhưng từng lời từng chữ đều trịnh trọng rõ ràng, không dễ gì đểcó thể phản bác được. TăngNhật Hoa khẽ giật mình, đúng vậy, bởi vì nhận lệnhtiến hành điều tra LaPhi, hơn nữa, do có hiềm nghi từ tư liệu ghi âm, cho nên cậunhân lúc mọi ngườiđềura ngoài, lẻn vào phòng của La Phi. Cậu hành sự rất thận trọng, lẽ ra khôngđể lại dấu vết gì mới phải. Nhưng lời nói của La Phi đanh thép như vậy, nên cậu cũngchẳng chối quanh, cười ha ha, nói: “Chỉ đùa với cảnh sát La thôi, thật không ngờ khônggìcó thể giấu nổi anh được, đừng tức giận mà... hi hi,sao nào, có phải cảnhsát La có thứ gì không thể để cho người khác xem được phải không?”
“Tốt.”
Ánh mắtLa Phi lại đảo một vòng, “Giám sát mạng của Long Châu đã điềutra ra được có người xâm nhập vào kho tư liệu điện tín của Long Châu, điềutra ra được danh sách cuộc gọi trong một tháng gần đây từ số điện thoại di độngcủa tôi. Đồng nghiệp của tôi truy lần theo người xâm nhập này, cảnhsát Tăng,xinhỏi việc này cũng là cậu đang đùa phải không?”
Ngón nghề củamìnhbị La Phi lần lượt lật tẩy, da mặt của TăngNhật Hoa có dàyhơn nữa, lúc này đây cũng không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng không thốt nên lời.Trong số người ngồi đây, Hàn Hạo và Doãn Kiếmtrong lòng hiểu rất rõ, lúc này cũngkhông lên tiếng, còn Hùng Nguyên thì lại rất kinh ngạc, Mộ Kiếm Vânsau khi suy nghĩ giây lát, lên tiếng để dàn hòa: “Có thể đềulàchút hiểu nhầm nho nhỏ, lát nữa các anh hãy nói chuyện riêng với nhau đi.”
“Không.”
La Phi chuyển hướng sang Mộ Kiếm Vân, sắc mặt nghiêm túc, “Đâykhông phải là hiểu nhầm, chẳng phải cô cũng đang điều tra tôisao? Nếu đã như vậy,đây chính là tình hình vụ án, cần phải nói ra giữa cuộc họp.”
Mộ KiếmVân không ngờ đối phương lại đột ngột chĩa mũi nhọn về phía mình, gượnggạoné tránh ánh mắt của La Phi. Đã đếncục diện này, Hàn Hạo - với vai trò là tổ trưởng của tổ chuyên án không thể không nói gì.Anh khẽ hắng giọng: “Cảnh sát La, chính tôi đã bố trí cho họ nhữngviệc này để tiến hành điều tra về anh, dù sao anh cũngkhông phải là cảnhsát ở tỉnh thành... Khi xảy ra vụ án này, anh đột ngột xuất hiện, lại cũng làngười có mối quan hệ mật thiết với vụ huyết án xảy ra mười tám năm trước, tôi vớivaitrò là người phụ trách vụ án, có một số công việckhông thể nào né tránh, hy vọnganh phối hợp hiểu rõ.”
“Ha, bởi vì tôi không phải là cảnhsát của tỉnh thành?”
La Phi cười nhạt một tiếng,“Hay là lần đầu gặp mặt, tôi đã hạ mất thể diện đội trưởng độicảnh sát hình sự củaanh, bởi vì tôi đã đánh ngất cấp dưới anh cử đi theo dõi tôi?”
La Phi kìm nén nỗi tứcgiận, sau khi ngừng giây lát, anh lại chất vấn: “Vậy các người đã điềutra ra được cái gì?!”
Hàn Hạo cũngcảm thấy bực bội, anh cũng chẳng màng đến những lời lẽ hào nhoáng,đối chọi quyết liệt: “Được rồi, anh đã nói ra cả rồi,vậy thì tôi cũng nói thẳngluôn. Cái thông tin sai lệch “cao 1m65, ở tay có vết thương”
là do anh đầu tiênđưa ra chứ? Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy anh thực sự đưa đượcra kết luận sau khi xem xét hiện trường sao? Chi tiết bố trí giám sát ở quảngtrường Đức Nghiệp của cảnh sát, ngoài những người nhân viên tham chiến ởhiện trường, không một ai khác biết được. Khi anh đến phòng giám sát, việc đầutiênlà tìm tất cả những người cảnh sát mặc thường phục, lẽ nào anh chỉ đơngiản là thể hiện kiến thức trinh thám hình sự của mình sao?”
Ý tứ trong câu nóicủa Hàn Hạo đã quá rõ rồi, anh đã tỏ rõ nghi ngờ La Phi cấu kếtvới hung thủ. Hai người cùng trừng mắt nhìn nhau, thuốc nổ ở hiện trườngsắp sửa bùng phát. “Độitrưởng Hàn, cảnh sát La, xin các anh hãy kiểm soát tâm trạngcủa mình!”
Hùng Nguyên lêntiếng nói, cơ thể anh cao lớn vạm vỡ, khi nói khí lực cũngrấtlớn. Lỗ tai của mọi người đều bị chấn động kêu ong ong. La Phi giật mình, nhậnra mình đã có phần mất kiểm soát, vội vàng cố gắng địnhthần lại. Lúc này anh lại nghe thấy Tăng Nhật Hoa lẩm bẩm như nói một mình, “Đúng vậy, tạisao hắn lại biết được chi tiết bố trí giám sát củaphía cảnh sát chứ? Điềunày đúng là kỳ lạ!”
Câunói này đã nhắc nhở La Phi, mắt anh bừng sáng, buộtmiệng nói: “Khách sạn!”
Ngữ khívàthần thái của La Phi rõ ràng là đã có phát hiện mới, tất cảmọi ngườiđều vội vàng dồn ánh mắt về phía anh, ngay cả Hàn Hạo cũngquênmất việckhông vui vừa rồi, vội hỏi: “Cái gì?”
“Nếumuốn nắm rõ được chi tiết bố trí giám sát của phía cảnhsát, bắt buộc cầnphải bao quát được toàn cảnh hiện trường. Cho nên, hung thủ cũng giám sát quảngtrường đó!”
La Phi nói dồn, “Hắn chắc chắn có một nơi ở vị trí cao. Muốn tìm một nơiẩn mật và có vị trí cao, hắn sẽ ở đâu?”
La Phi không nóirõ ra đáp án, nhưng trong lòng mọi người đều đã hiểu. Chính là trongphòng của khách sạn đối diện với tòa nhà ĐứcNghiệp. Nơi đây đã là địađiểm giám sát tốt nhất mà cảnh sát chọn, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa,nó cũng là địa điểm giám sát tốt nhất mà hung thủ chọn lựa! 23 giờ 9phút ngày 23 tháng 10. Cả tổchuyên án đi đến khách sạn Thiên Phong ở đối diện tòa nhà Đức Nghiệp.Thông qua việc dò hỏi nhân viên ở quầy tiếp tân và xem cuộn băng video từ máyquay camera, mọi người nhanh chóng có được phát hiện mới. Khoảng8 giờ tối ngày hôm qua, có một người nam giới thuê phòng614 của khách sạn.Hơn 3 giờ chiều ngày hôm nay, người này ra khỏi phòng và chưa hề quay lại,nhưng anh ta cũng không trả phòng. Xem cuốn băng video, vóc dáng ngườinàyrất giống với hung phạm ở hiện trường vụ án. Và thông tin chứng minh nhân dânmà hắn đăng ký thì cũng được chứng thực là giả.Do tầng 6 vừa vặn cũngchínhlà khu vực quan sát quảng trường thuận lợi nhất. Người nam giới thần bínàylập tức trở thành nghi phạm lớn nhất khiến mọi người vô cùng hưngphấn. Hàn Hạo lập tức hỏingười nhân viên lễ tân về đặc trưng tướng mạo của ngườinày.Cô gái trực ban lúc đó miêu tả: “Ngườinày đeo kính râm, khắp mặt đầyrâu quai nón, rất khó nhận ra bộ mặt thực.”
“Râu quai nón,”
Doãn Kiếm tíchcực ghi thông tin then chốt này vào cuốn sổ ghichép, nhưng La Phi và Hàn Hạo thì lại chẳng buồn để tâm. Doãn Kiếm vội vàng ghi xong,xin ra chỉ thị: “Đội trưởng Hàn, có cần thông báo đến cho nhân viênđiều tra phá ántuyến 1, bảo họ chú ý đến người có râu quai nón không ạ?”
Hàn Hạo lắcđầu, sống sượng thốt ra hai chữ: “Là giả!”
“Là giả?”
Doãn Kiếm bănkhoăn nhìn vào màn hình, hình ảnh ở trên đó khá mơ hồ,sao có thể biết chắc râu quai nón mà cô gái nói đến chính là giả được chứ? LaPhi đoán ra được tâm tư của Doãn Kiếm, khẽ giải thích: “Hung thủ tâm tư cẩn mật,không thể nào để bộ râu quai nón nổi trội. Bộ râu này cũnggiống như kính râm, đều là công cụ để hắn che giấu bộ mặt thật mà thôi.”
Doãn Kiếm hámiệng, ảo não xé tờ giấy ra khỏi cuốn sổ ghi chép, vò thành một nắm. Lúc này đây sự chúý của Hàn Hạo và mọi người tập trung vào phương diện khác trong nộidung cuốn băng video. Ngườinày khi bước vào xách một chiếc va li du lịch, nhưng khi rời khỏi đây thì lại đitay không. Hàn Hạo chỉ vào hình ảnh trên màn hình, phân tích: “Cho nên, không loạitrừ khả năng hắn sẽ còn quay lại.”
Hùng Nguyên lập tức hiểu ý,“Tôisẽ cho người mai phục ở gần khách sạn.”
“Ừm, ở đạisảnh cũng cần phải bố trí người. Doãn Kiếm, cậu hãy hỗ trợđội trưởngHùng.”
Hàn Hạo dặndòxong trợ lý của mình, rồi lại nói với những ngườikhác, “Chúng ta hãy cứ vào phòng xem trước đã.”
Nhân viên phục vụcầm theo thẻ mở cửa, dẫn mọi người đến trước cửa phòng 614. Ởphía dưới chuông cửa thấy đèn màu đỏ sáng, thể hiện xin đừng làm phiền. Theo lờinhân viên phục vụ nói, người này sau khi vào phòng, không để cho bất cứai vào căn phòng này. Nghiđiểm càng lúc càng nhiều, trái tim Hàn Hạo lập tức đậpđiêncuồng, vừa hưngphấn vừa căng thẳng. Nếu như người đàn ông này đúng thực là hung thủ,cho dù Hùng Nguyên và mọi người không mai phục thành công, thìchiếc va li ngườinày để lại trong phòng chắc chắn sẽ thu được rất nhiều manh mối. Mang theo sự kỳvọng này, Hàn Hạo ra lệnh cho nhân viên phục vụ mở cửa phòng. Trongphòng lúc này là một màn đêm đen tối, mọi người đứng ở cửa, nhấtthời không ai bước vào. Trong lòng mọi người đột nhiên đều trào dâng cảm giác kỳ lạ. Mộtthứ mùi vị vô cùng đặc biệt dường như đang lan tỏa ra từ phía sau cánh cửa đensì,thứ mùi vị đó không thật nồng nặc, nhưng lại khiến cho người ta toàn thân rétrun, tiếp đó liền nảy sinh những liên tưởng đáng sợ về cái chết và thối rữa.Đó hình như không phải là một căn phòng khách sạn dễchịu thoải mái, mà là mộtngôi mộ âm u lạnh lẽo ở chốn hoang dã. Tất cảmọi người đều không kìm được nhíu chặt lông mày, Mộ Kiếm Vân thậmchí còn giơ tay lên bịt mũi. Người nhân viên quản lýkhách sạn lầu bầu khó chịu, “Anhta để thứ gì ở trong phòng vậy chứ?”
Thứ mùi vị này thì La Phivà Hàn Hạo lại vô cùng quen thuộc. Là cảnh sát, họ đã trảiqua rất nhiều thời gian làm việc trong thứ mùi vị này. Xét trên ýnghĩa nào đó, thứ mùi vị này luôn gắn kết với sự chết chóc.Đây chính là mùivị ở trong phòng để xác, nói chính xác hơn, nó đến từ một loạithuốc chống thối rữa phổ thông nhất: Phoóc môn. Nhưngở trong căn phòng khách sạn thế này, sao lại có thể tỏa ra thứ mùi này chứ?Mang theo mối băn khoăn này, Hàn Hạo là người đầu tiên bước vào trong phòng, đồng thời tiệntay cắm thẻ điện. Ánh đèn đã xua tan đi màn đêm đen,trong phòng không có một ai, chiếc va li đượcđểlại trên giường, nắp va li mởra, mùi phoóc môn tỏa ra từ chiếc va li đó. Trong lòng mọingười đều bắt đầu trào dâng thứ dự cảm chẳng lành, sau đó bướclên phía trước, những thứ đồ vật kỳ lạ ở trong va li xuấthiện trước mặt mọingười. Đó làmười mấy chiếc lọ thủy tinh to tròn, giống như loạitrong bệnh viện vẫn dùngđểbảo tồn các loại tiêu bản. Trong mỗi lọ đều chứa đầy chất lỏng, đồng thờingâm thứ gì đó có đủ mọi hình dạng khác lạ. Mộ KiếmVân cảm thấy da đầu mình căng lên, cô đi chậm lại nửa bước so với mấyngười đàn ông, hỏi giọng run rẩy: “Đó... đó là những gì vậy?”
Không ai trả lời cô. Hàn Hạo mặt lạnhtanh, thần sắc trông vô cùng âm u. Anh đeo găng tay trắng,sau đó cầm một chiếc lọ trong số đó lên, hướng về phía ánh đèn ngắm nghía tỉ mỉ. “Đây là da đầu, là dađầu người!”
Tăng Nhật Hoa đã nhìn thấy rõ thứ ngâm ởtrong phoóc môn, hoàn toàn không để ý đến hình tượng cảnh sát, cứ thế thét lên. Đúngvậy, đó là một mảng da đầu, một mảng da đầu phía trước trán vẫn còn dính một íttóc.Bởi vì chiếc lọ bị lay động, miếng da đầu cũng dập dềnh ở trong chất lỏng, giốngnhư một loại động vật thân mềm quái dị vừa mới bị đánh thức dậy. Mộ KiếmVân đã không thể nào chịu đựng thêm được nữa, cô bước thật nhanh, lao rakhỏi phòng, thở dốc để hít thở bầu không khí tươi mới ở hành lang. Ánh mắtLa Phi dừng lại ở miếng da đầu giây lát, rồi lạinhìnchăm chú vào mảnhgiấy trắng được dán trên thân lọ, tờ giấy trắng đó xem ra có vẻ như là chú giải củachiếc lọ, nhưng ở trên đó cũng khá nhiều chữ. Hàn Hạo đương nhiên cũngchú ý thấy những chữ này, anh xoay tờ giấy trắngtrở về vị trí chính diện, nhìn thấytrên đó viết: “Bản thông báo tử vongNgườithụ hình: Lâm Cương Tội danh:vụ án cưỡng dâm ở miếu Tự Gia Ngàythực thi: Ngày 18 tháng 3 Ngườithực thi: Eumenides”
Chữ PhỏngTống chuẩn mực, lại là một bản thông báo tử vong. “Vụ áncưỡng dâm ở miếu Tự Gia?”
Tăng Nhật Hoa đọc nội dung trên bản thông báo tử vong, trông cậu vô cùng kinh ngạc. Đôilông mày của Hàn Hạo cũngnhíu chặt lại. La Phi nhìn hai người, cảm thấy hơi mơ hồ. “Đâylàmột trong những vụ án nghiêm trọng mà cho đến nay tỉnhvẫn chưa phá được.”
Tăng Nhật Hoa nói với La Phi, “Vụ án của năm ngoái, thông báo điềutra phá án trong mạng nội bộ công an là do tôi gửi, đặctrưng của nghi phạm là trên trái tráncó một vết thương bị dao đâm, dài khoảng 5 cm.”
Hình như muốnphối hợp với lời nói của Tăng Nhật Hoa, miếng da đầu ở trong lọ lập tức mở ramột vết thương bằng dao hiện ra rất rõ. Ba người đột nhiên hiểura: miếng da đầu đó chính là đặc biệt bảo tồn vết thương này nên đã chế tácthànhtiêu bản người. La Phi “ha”
một tiếng, vừa như cười mà lại vừa nhưthan: “Hắn không những giúp các anh phá án, mà hắn còn giúp cácanh thực thi luôn rồi.”
Hai chữ “LâmCương”
ở trên bản thông báo tử vong được đánh dấu chữ V màu đỏ,những người hiểu được thông báo tư pháp đều biết chữ V màu đỏ này có ý nghĩa gì. Không giốngvớithái độ của người ngoài cuộc đứng xem, tâm trạngHàn Hạo lúc này vô cùngphức tạp. Chữ V màu đỏ đó trong ánh mắt anh đã há ra thành một cái miệng,đang hỗn xược cười nhạo anh. Cổ tay Hàn Hạo nổi lên gânxanh, anh đặt chiếc lọ trở lại va li, rồi lại cầm lên một cáikhác. Trong chiếc lọ này đang ngâm một miếng da bụng, trên miếng da đóxăm hình con dơi màu xanh cửu long, rất nổi bật. Bên ngoài chiếc lọ đươngnhiên cũng dán một tờ giấy trắng: “Bảnthông báo tử vong Ngườithụ hình: Triệu Nhị Đông Tộidanh: vụ án giết người cướp của ở cây đông du Ngàythực thi: ngày 11 tháng 5 Ngườithực thi: Eumenides”
Cùng là bảnthông báo tử vong, cùng là hình chữ V màu đỏ thể hiện đã được thi hành. Hàn Hạo đươngnhiên biết vụ án giết người cướp của ở cây đông du, anh cũng biết vếtxăm con dơi này - đó chính là dấu vết đặc biệt của Triệu Nhị Đông.Đểtìm kiếm người có vết xăm này, anh đã từng dẫn độiviêncủa mình trảiquabao đêm thức trắng. Ngày hôm nay, cuối cùng vết xămnàycũng hiện ra trướcmặt anh, nhưng anh cũng không biết cần phải có thái độ như thế nào, là bi thương?Là phẫn nộ? Hay là vui mừng? Trong bầukhông khí trầm mặc này, những chiếc lọ được đổ đầy phoóc môn lần lượt đượcgiơlên, rồi lại lần lượt được đặt xuống. Hình thái ởtrong chiếc lọ vô cùng phongphú: ngón tay, tai, mũi,... tất cả những bộ phận mang theo đặc trưngcơ thể phạm nhân mà phía cảnh sát đã ngày đêm vất vả khổ sở tìm kiếm lần lượthiện ra trước mắt ba người. Trên bản thông báo tửvong đối ứng cũng đều đánhchữ V màu đỏ, cho đến lọ cuối cùng được Hàn Hạo giơ lên. Trong bình nàyngâm nửa cái lưỡi, trên tờ giấy trắng bên ngoài lọ viết: “Bảnthông báo tử vong Ngườithụ hình: Bành Quảng Phúc Tội danh:vụ án bắn cảnh sát ở công viênSong Lộc Sơn Ngàythực thi: ngày 25 tháng 10 Ngườithực thi: Eumenides”
Nhìn thấy bảnthông báo tử vong duy nhất chưa bị đánh dấu chữ V màu đỏ, Hàn Hạonhư thể bị chạm vào điểm yếu nhất trong lòng, cơ mặtcũng bất giác co giật vẹovọ. TăngNhật Hoa cũng ngẩn người, cậu quay sang hình như muốn nói gì đó với Hàn Hạo,nhưng lại bị nét mặt của đối phương làm cho thay đổi ý định, bèn im lặng. La Phi chú ýthấy sự khác lạ của hai người, anh liếc nhìn TăngNhật Hoa, trong ánh mắtmang theo ý dò hỏi. Tăng Nhật Hoa lại lắc đầu, hình như không tiện nóinhiều. Nhưngtrên tờ giấy này lại chưa bị đánh dấu đỏ, điều đó có nghĩa là phạm nhân Bành QuảngPhúc vẫn chưa bị xử “tử hình”
. Nếu như vậy, nửa chiếc lưỡi ngâm trong chai đại diện cho điều gì nhỉ?Hàn Hạo chậm rãi đặtchiếc lọ trở lại va li, động tác của anh rất nặng nề, khiếncho bầu không khí âm u trong phòng càng trở nên bức bối.Sau khi cố gắnghết sức khống chế tâm trạng xao động của mình, anh cầm lấy điệnthoại gọicho Doãn Kiếm: “Hãy giải tán tất cả mai phục ở bên ngoài, hắnkhông quay trở lạinữa đâu.”
LaPhi cười đau khổ trong lòng, hắn đã tính sẵn từ trước cảnh sát sẽ tìm đến đây,hắn không những chỉ không quay lại, mà trong căn phòng này, ngoài thứ đồ mà hắn muốntrưng bày cho cảnh sát xem, thì sẽ không thể tìm thấy bấtcứ manh mối cógiá trị nào nữa. Nhữngsự việc tiếp theo đã chứng thực suy đoán của La Phi. Nhân viên điều trakhám xét đã tỉ mỉ khám xét căn phòng này khắp lượtnhưng ngoài chiếc va li ở trêngiường ra, không thu được bất cứ gì cả, cho dù là dấu vântay hay một sợi tóc nhỏ. Nhưngchiếc va li đó lại đem đến cho cảnh sát một sự chấn động lớn chưa từngcó, sự chấn động này còn vượt qua cả chính vụ án này. Trong va li cótất cả mười ba lọ, trên mỗi lọ đều dán một bảnthông báo tử vong, mườihai tờ giấy đã đánh dấu V đỏ thể hiện đã chấp hành xong, cònmột tờ cuốicùng đề thời gian là ngày kia, tức là ngày 25 tháng 10. Mườiba bản thông báo tử vong dính líu đến mười ba vụ án hình sự áctính, nhữngvụ án này đều là những vụ án công an tỉnh rất coi trọng nhưng vẫn chưa phá được.Theo như miêu tả ở trên bản thông báo tử vong, mười hai nghi phạm đã bịEumenides xử tử hình, những bộ phận trên cơ thể có thể phản ánh được đặc điểmthân phận của họ, đều bị lấy đi, ngâm vào trong dung dịch phoóc môn để làm chứngcứ. Mườiba chiếc lọ này đặt trước mặt cảnh sát, chỉ có thể có được một lời giải thích:Eumenides đã xâm nhập vào hệ thống điện tử của cảnh sát, dựa vào nhữngtư liệu liên quan, tìm thấy được những kẻ phạm tội này, đồng thờixửtử hình nhữngngười đó theo cách thức của mình. Hắn đanggiúp đỡ cảnh sát? Hay là đang cười nhạo cảnh sát? Hoặc là dùng mộtloại hình thức để khiêu chiến với cảnh sát? Cảnhsát đang dốc toàn lực để truy lùng nghi phạm - kẻ chỉ dùng sức một mình mà đã phá đượchơn mười vụ án mà cảnh sát bó tay bất lực trong nhiều năm.Đây vốn là một điều xưa nay chưa từng có, là một tình tiết đầykịch tính vừabuồn cười vừa cảm thán. Và trong tình tiết này,Eumenides đã không e dè gì, thỏa sứctrìnhdiễn sức mạnh đáng sợ và sự ngạo mạn ngông cuồngcủa hắn. La Phi và mọingười đã từng nghi ngờ tính chân thực của những bản thông báo tử vong đó - tiêu bản tương quan cũng không thể nào nói rõ vấn đề mộtcách chuẩn xáctoàn toàn.Nhưng một thứ khác ở trong va li đã khiến cho sự nghi ngờ củahọ không có chỗ đứng. Đóchính là một đĩa cứng, nội dung chủ yếu trong đĩa cứngchính là đoạn videođã đượcbiêntập điều chỉnh. Tất cả thành viên của tổchuyên án cùng xem đoạnbăng video. Hiệntrường trong đoạn băng video bị phong tỏa, tăm tối, bởi vì ốngkính quay khoảngkhông gian nhỏ chật hẹp, cho nên không thể phán đoán ra được nơichốn. Một người đàn ông thấp béo khỏe mạnh đang quỳ ở giữa, chân tay ôngta đã bị trói chặt, thần sắc hoảng hốt lo sợ, thấp thoáng có thể nhậnra vết thươngbằng dao ở góc trái trán. Giây lát sau,vang lên giọng nói của một người đàn ông ở bên ngoài ốngkính máyquay: “Mày tên là gì?”
Giọngnói đó rất kỳ quái, rõ ràng đã được xử lý bằng một kỹ thuật đặc biệt nào đó,không còn nghi ngờ gì nữa, người nói không muốn bị cảnh sát nhận ra giọngnói thực của hắn. Ngườiđànông thấp và cường tráng trong đoạn băng video run rẩy trả lời: “Lâm...Cương.”
Ngườiđànông ở bên ngoài ống kính lại hỏi tiếp: “Ngày 3 tháng 8 năm ngoái, vụ áncưỡng dâm ở thôn Tự Gia Miếu có liên quan gì đếnmàykhông?”
LâmCương sợ hãi cúi đầu: “Việc đó... việc đó là do tôi làm.”
Giọngnói của người đàn ông bên ngoài ống kính rất quái dị, không thể hiện ra bất cứtâm trạng nào: “Người phụ nữ bị mày cưỡng hiếp, cô ta có đặc điểm gì?”
LâmCương trả lời, “Bên ngực phải của cô ta có một nốt ruồi, to bằng đầu đũa.”
“Tốtlắm!”
Bóng người trong ống kính chợt lay động, người ở bên ngoài ống kính hình như đira đằng sau Lâm Cương, tháo sợi dây thừng đang trói chặt ông ta ra. LâmCương xoa nắn cổ tay đau nhức của mình, thần sắc hơi mơ màng, ánh mắt hắnchuyển động, do đó có thể phán đoán người nam giới thần bí đã lại đi đếntrước mặt hắn, sau đó Lâm Cương chợt trở nên vô cùng sợ hãi. Một bàn tay xuấthiện trong ống kính, giữa hai ngón tay kẹp một con dao lam, ánh sángsắc lạnh: “Tao cho mày một cơ hội.”
Giọng nói của người nam giới còn lạnh hơn lưỡi dao, “Mày đứng dậy đi!”
“Không...”
Lâm Cương tuyệt vọng lắc đầu, một người đàn ông thậtkhông ngờ lạinói giọng mếu máo. Ngườinam giới nói lại một lần nữa: “Đứng dậy!”
LâmCương run rẩy, không những không đứng dậy, mà cơ thể còn co rúm lại. Ngườinam giới hình như “hừ”
một tiếng khinh bỉ, sau đó ánh sáng từ lưỡi dao xoẹtqua ống kính máy quay. Lâm Cương phát ra một tiếng “u... u...”
đáng sợ và kỳ lạ,hắn giơ tay lên định nắm lấy thứ gì, thế nhưng động tác này chỉ làm đượcmột nửa, hắn đã ngã gục xuống đất. Mặc dù hình ảnh mờ tối, nhưng vẫn có thể nhìn đượcmột lượng máu trào ra khỏi cổ hắn... Rõ ràng đoạnvi deo này đã quay lại quá trình thực thi “Bản thông báo tử vong”
trong chiếc lọ đầu tiên, và lời miêu tả về người nữ giới bị hại của Lâm Cươngđãchứng thực hắn ta đúng là người gây án. Bởi vì đâylà chi tiết vô cùng riêngtư, cho dù là những người cảnh sát hình sự xử lý vụ án cũng chưachắc đã hay biết,càngkhông thể nào tự nghĩ ra được. Ngườinam giới hành hình rõ ràng hiểu rất rõ điềuthen chốt này. Trong những đoạnquay video phía sau, quá trình “hành hình”
của mười một phạm nhân cũng đềubị quay lại, người nam giới ban đầu luôn có một số câu hỏi đơn giản,nhưng mỗi câu hỏi đều nhằm vào những chi tiết riêng tư nhất trong vụ án, đủ đểchứng minh thân phận của những tội phạm đó. Saukhi xác định thân phận, người nam giới bèn cởi dây trói cho phạmnhân, “Taocho mày thêm một cơ hội”
là câu nói cuối cùng trong mỗi màn kịch, nhưngkhông có ai có thể nắm được “cơ hội”
này. Họ thậmchí không có mong muốn được nắm “cơ hội”
. Sau khi tay chân họ đượckhôi phục sự tự do, tất cả bọn họ đều co rúm lại, như thể con chim sẻ bị dọa sợhãi đếnvỡ mật chờ đợi đòn chí mạng. Đâylà mười hai kẻ tội phạm vô cùng hung dữ độc ác, cưỡng hiếp, cướp bóc, giếtngười, tội ác chất chồng, thế nhưng khi đứng trước người nam giới thần bí đó,họ lại yếu ớt nhu nhược đến độ không còn có cả dũng khí để cầu xintha mạng. Mặc dù không tận mắtnhìnthấy hiện trường, nhưng cả tổ chuyên án đều cảmnhận được sự đè nén và nguồn sức mạnh đáng sợ mà giọng nói đó thể hiện ra. Đươngnhiên những điều này không phải toàn bộ nội dung của cuốn băng video,đoạn cuối cùng có lẽ mới chính là thứ quan trọng nhất mà Eumenides thực sự muốn trình diễn cho phía cảnh sát xem:Trong mộtkhung cảnh tương tự, một người đàn ông khỏe mạnhđang quỳ dướiđất, ống kính máy quay chĩa thẳng vào mặt anh ta, gương mặtnhìnrõ ràng từng đườngnét. Giọngnói của người nam giới bên ngoài ống kính vang lên: “Mày tên là gì?”
“BànhQuảng Phúc.”
Người đang quỳ trả lời. “Vàođêm ngày 25 tháng 10 năm ngoái, xảy ra vụ án cướp của bắn súng ở “cửahàngthuốc lá và rượu Nhật Khâm”
có liên quan gì đếnmày không?”
Bành QuảngPhúc: “Đó là tôi và đồng bọn Chu Minh cùng làm.”
Ngườibên ngoài: “Chúng mày đã cướp tất cả hai vạn bốn nghìn tệ tiền mặt, khi chúng màychạy ra khỏi “cửa hàng thuốc lá và rượu Nhật Khâm”
, đã xảyra chuyện gì?”
Bành QuảngPhúc: “Chúng tôi gặp cảnh sát đi tuần đêm.”
Ngườibên ngoài: “Gặp mấy người?”
Bành QuảngPhúc: “Hai người.”
Ngườibên ngoài: “Sau đó thì sao?”
Bành QuảngPhúc: “Cảnh sát đuổi theo chúng tôi, chúng tôi chạy vào trong công viên SongLộc Sơn, ở đó có rất nhiều hòn giả sơn, chúng tôi trốnở trong đó.”
Ngườibên ngoài: “Cảnh sát có tìm thấy chúng mày không?”
Bành QuảngPhúc sợ hãi gật đầu. Ngườibênngoài trầm mặc giây lát, lại hỏi: “Mày biết hai người cảnh sátđó tênlà gì không?”
Bành QuảngPhúc: “Sau đó... tôi đọc báo mới biết.”
Ngườibên ngoài: “Hãy nói cho tao biết tên của họ?”
Bành QuảngPhúc: “Người bị chết tên là Trâu Tự, người bị thương tên là... Hàn Hạo.”
La Phi từ nãy giờ vẫnchăm chú nhìn vào màn hình video, nhưng cái tên “HànHạo”
đột nhiên phát ra từ miệng Bành Quảng Phúc, tư duy của anh cũng khótránh được bị đứt đoạn. Anh quay đầu lại, kinh ngạc nhìn tổ trưởngcủa tổ chuyên án đứng ở gần đó, và Hàn Hạo thì đang cắn chặt răng, trên trán toát ratừnggiọt mồ hôi, tâm trạng hình như đã ở biên giới của sự sụp đổ. Nhìn lại nhữngngười khác, từ Doãn Kiếm đến Tăng Nhật Hoa, nét mặt hoặc là bi phẫn, hoặcngượng ngùng, hoặc đồng tình, thật không ngờ không ai có trạng thái bình thường.Liên tưởng đến cảnh tượng khi tìm thấy chiếc lọ lúc mới đến kháchsạn, La Phi chợt bừngtỉnh: thì ra Hàn Hạo chính là đương sự trong vụ án đánh cảnh sát đó! Vụ ánnhư thế này chắc chắn đã bị lan truyền khắp giới cảnh sát rồi, nhữngngười khác trong tổ chuyên án đều đã biết nhưng không tiện nóira, chỉ có mình vẫnchẳng hay biết gì cả. Thứ tâmtrạng này là chuyện xảy ra trong khoảnh khắc, tình tiết tiếp theo trongđoạn băng video nhanh chóng kéo sự chú ý của La Phi trở lại. “Rấttốt!”
Khi người ở ngoài nói hai chữ này, cũng có nghĩa là kếtthúc việc tra hỏi.Sau đó hắn vẫn nói câu nói đó: “Tao cho mày thêm một cơhội.”
Bành QuảngPhúc ngước đầu, mơ màng nhìn người bên ngoài ốngkính máy quay. Bàntay người thần bí thò vào trong ống kính, nhưng không giống như trong dự liệucủa mọi người, thứ kẹp trong tay hắn lần này không phải làlưỡi dao lam sắcnhọn, mà là một miếng kim loại tròn hình dáng giốngchiếc cúc. Bàntay đó đặt vật kim loại hình tròn vào trong túi áo của Bành QuảngPhúc, đồngthời giọng nói quái lạ đó cũng giải thích: “Đây là máy phát tín hiệu định vị,tao sẽ giao máy thu cho cảnh sát.”
Bành QuảngPhúc trợn tròn mắt, cho dù là một kẻ tội phạm như vậy, nhưng lúcnày đây, khi nghe đến hai chữ “cảnh sát”
, trong ánh mắt thật không ngờ lại lộ ratia hy vọng. Xem ra, thà rằngrơi vào tay cảnh sát, cũng còn tốt hơn nhiều so với việc đối diện vớitên “ác ma”
này. “Đốivới tao, đây chỉ là một trò chơi. Khi trò chơi bắt đầu, tao sẽ mở thiết bị phát,như vậy cảnh sát sẽ biết địa điểm của trò chơi. Nhưng tao chỉ chophép phía cảnhsát nhiều nhất là bốn người tham gia trò chơi này, nếu như họ cóthể tuân thủquy tắc, hơn nữa lại thắng được trò chơi này, thì mày có thể sốngsót mà rờikhỏi nơi đây.”
Người thần bí hình như đang bước chậm rãi xung quanh Bành QuảngPhúc, và những câu nói này của hắn chính là nói cho nhữngngười đangxem màn hình nghe. Còn mọi người trong tổ chuyên án thì đềuchau mày suy ngẫm,tỉ mỉ phân tích ngụ ý trong lời nói của đối phương và cảnhững khả năngphát triển sự việc. Hàn Hạo cầmmột chiếc máy đo đạc ở trên bàn lên, đó cũng là thứ mà cảnh sát phát hiện ra ở trong va li, bây giờhọ cuối cùng đã biết thiết bị này dùng đểlàm gì. Lúc trước, họ cũngthử bật nút công tắc của thiết bị này, nhưng chỉ nhìn thấy màn hình trốngkhông thôi. Có lẽ chỉ có đợi sau khi đối phương mở thiết bị phát, thiết bịnàymới có thể phát huy tác dụng. “Còncó một câu hỏi.”
Lúc này người thần bí dừng lại trước mặt Bành QuảngPhúc, hỏi giọng âm u: “Mày cũng tham gia trò chơi này, nhưng tao không hy vọngmàytiết lộ một số bí mật... cho nên, chúng ta cầnphải nghĩ cách mới được.”
Trên mặt Bành QuảngPhúc xuất hiện sự kinh hãi, cùng lúc này, trên hướng nhìn phía trêncủa anh ta, bàn tay đó lại một lần nữa xuất hiện ở trong ống kính máy quay, giữahai ngón tay xuất hiện một con dao lam lấp lánh ánh sáng lạnh. “Đừng,đừng...”
Bành Quảng Phúc tuyệt vọng cầu xin, “Tôi sẽ không nói gì cả đâu...không nói gì cả!”
Nhưnganh ta không thể nào thay đổi được bất cứ việc gì. Một bàn tay ở bên ngoài ốngkính cũng thò vào ống kính, hắn giữ chặt cằm của Bành QuảngPhúc, anh ta bị éphá to miệng, lời cầu xin biến thành tiếng “u... u”
hàm hồ. Nhìn ngón taykẹp mảnh dao lam tiến sâu vào trong miệngBànhQuảng Phúc, Bành Quảng Phúcra sức giãy giụa, nhưng bàn tay của đối phương giống nhưchiếc kìm, kẹp chặt đến nỗi anh ta không thể nào động cựa được chút gì. Cùng vớitiếng kêu thảm thiết thoát ra từ trong cổ họng, máu tươi theo bàn tay củangười thần bí chảy ra khỏi miệng anh ta. Mặc dù sớm đã dự đoánsự việc sẽ xảy ra, nhưng mọi người đứng trước màn hình vẫn cảmthấy đầu óc như tê dại. TăngNhật Hoa còn khoa trương hơn, nuốt nước bọt, cứ như thể muốn xác địnhxem lưỡi của mình còn ở trong miệng hay không. Trongvideo, người thần bí buông Bành Quảng Phúc ra, anh ta kêu lên đau đớnvà co rúm người lại, há miệng phát ra những tiếng kêu “a... a”
khô khốc đắngchát. Người thần bí dùng lưỡi dao đỡ lấy nửa cái lưỡi vấy máu, như là cố tình triển lãm,giơ ra trước ống kính máy quay. “Đâylà cơ hội tao dành cho mày, hy vọng mày có thể nắm lấy được cơ hội này.”
Mặc dùnói đến hai chữ “cơ hội”
, nhưng giọng nói lạnh lùng đó lại khiến cho ngườita không cảm nhận được bất cứ hy vọng nào cả, ngược lại, lạimang đầy thứ mùi vị chếtchóc lạnh thấu xương như cái giá buốt của đêm đông. Trong cảnhquay đặc tả đầy máu tanh thế này, đoạn video cuối cùng cũngkết thúc. Tất cả mọi người đều thở phào như trút được một gánh nặng,tạm thờithoát khỏi đượcbầu không khí nặng nề áp lực đó. Sau đó mọi người đều hướng ánh mắt vềphía Hàn Hạo, anh vừa là tổ trưởng của tổ chuyên án, vừa là nhân vậttrong vụ án có mối quan hệ trực tiếp với Bành Quảng Phúc, rõ ràng lúc này cầnphải thể hiện rõ thái độ của mình. Và Hàn Hạothì đang khôi phục sựbìnhtĩnh từ trong trạng thái tâm lý suy tư. “Chúngta là tổ chuyên án 4.18, vụ án đánh cảnh sát không hề thuộc chứctrách củachúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta hiện nay, chính là cầnphải bảo vệ sự an toàn cho BànhQuảng Phúc.”
Anh nói rất rõ ràng, sau đóthoáng trầm ngâm, ánh mắt lướtqua mọi người, “Tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của đối phương, pháibốn ngườiđi để dấn thân vào chốn long đầm hổ huyệt của hắn.”
LaPhi cười đau khổ lắc đầu, anh hiểu rõ ý tứ trong câu nói cuốicùngcủa Hàn Hạo:tổ chuyên án có tất cả sáu người, rõ ràng sẽ có người bị loại khỏi danh sách, anh cànghiểu rõ hơn: mình sẽ là người đầu tiên bị chọn lựa đào thảitrong số đó. 11 giờ 05phút trưa ngày 24 tháng 10. La Phi xuấthiện trong nhà ăn khu nhà khách của đội cảnh sát hình sự,anh gọi mộtđĩa cơm rang, rồi lại gọi thêm một chai bia, từ tốn thưởngthức. Cách khoảngthời gian thực thi trong “Bản thông báo tử vong”
(Ngày 25 tháng10) chưa đến mười ba giờ đồng hồ. Lúc này đang chính là thời điểm then chốt đểtổ chuyên án chuẩn bị tác chiến, thế nhưng La Phi lại đang hưởng thụ sự nhàn hạ mộtcách bất lực. Bởi vì anh đã bị Hàn Hạo xếp ra khỏi danh sách nhữngngười tham gia hành động lần này. Đã như vậy,La Phi ngủ một giấc thật ngon lành, để điều tiết tinh thần mình đạt đượctrạngthái tốt nhất. Có đủ thời gian, có tâm trạng khá thoải mái, ngược lạianh càng có thể tỉnh táo để suy ngẫm một số sự việc. Khi Hàn Thiếu Hồnggặp nạn, anh nhìn thấy bóng lưng của người đó, hôm qua trong cuốn băngvideo, anh lại nghe thấy giọng nói của hắn. Điều này khiến đốithủ mà anh vừa hận vừa sợ lại vừa tràn ngập cảm giác mong đợi đóđang dần dầnbước ra khỏi đám mây mù, như thể tồn tại một thứ cảm ứng kỳ diệu, La Phi cảmthấy máu huyết của mình cũng trào dâng lên theo từng bước tiến sát lại gần củađối phương. Anh tin rằng đốiphương cũng có thứ cảm giác tương tự. Họ giống như hai mặttrái phải của một đồng xu. Họ giống như hai cực âm dương của một miếng namchâm, tương đồng như vậy, cuốn hút như vậy, nhưng mỗi người lại có một thuộc tínhhoàntoàn đối lập. Trong mắt họ,hìnhtượng đối phương cũng đều quá khó miêu tả.Thậm chí La Phi khó cóthể hiểu rõ được cảm giác của mình đối với con người đó. Nghĩ đến mười mấy tên ác ma bị đón nhận sự trừng phạt ở trong video, La Phi thậmchí còn mỉm cườihả hê; nhưng còn vụ thảm án mười tám năm trước thì sao chứ? Đếntận hôm nay vẫn giống như tấm lưới sắt bọc lấy trái tim anh, mỗi lần nghĩ đếnlàlại thít chặt thêm một phân. Đó làsự yêu và hận quá mạnh mẽ, thời gian mười tám năm dài đằng đẵng cũngkhông thể nào xóa nhòa. Họ đang ở hai đầu của thứ tình cảm này, một bức thưnặc danh đơn giản đã đủ để kéo hai người từ không cùng một không gian quay trở lạivới nhau. La Phi có một dựcảm sẽ mặt đối mặt với đối phương, đến lúc đó, băng đá và lửa sẽva đập vào nhau, sẽ xuất hiện kết cục như thế nào đây? Anh không thể nàotưởng tượng ra được. Bởi vì không thể nàotưởng tượng ra, nên mới càng mong đợi. La Phi quá mải mê suy nghĩ,cho nên Mộ Kiếm Vân bước đến bên cạnh, anh cũngkhông hay biết gì. “Cảnhsát La, nhàn rỗi quá nhỉ?”
Mộ Kiếm Vân không thể không lên tiếng đểnhắc nhở sự tồn tại của mình, cô đặt khay thức ăn xuống, ngồi đối diện với La Phi. “Thếthìphải cảm ơn các vị.”
Giọng nói của La Phi không được hòa nhã, “Chínhcác vị đã giúp tôi được nhàn hạ thế này.”
Mộ KiếmVân cười cười, như là đang trêu đùa đối phương, “Chắc anh không phải nóitôi chứ? Chính tôi cũng bị loại ra khỏi hành động lần này của tổmà.”
LaPhi cười “ha”
một tiếng: “Đó là bởi vì cô có nhiệm vụcònquan trọng hơn.”
Mộ KiếmVân ngẩn người, biết rằng La Phi vẫn còn vướng mắc với việc lúc trướcbị nghi ngờ và bị điều tra. Cô chỉ có thể trừng mắt lên nói với vẻvô tội: “Hômnay tôi không đi theo anh đâu, tôi cũng là vừa vặn đến ăn cơm thì mới gặpanh thôi.”
La Phi không nóigì, chỉ uống một ngụm bia, thần sắc vẫn không thấy dễ chịu hơnchút nào. Mộ Kiếm Vân sau khi trầm mặc giây lát, lại khẽ than thở: “Đượcrồi. Tôi thừa nhận, tôi và Tăng Nhật Hoa đúng là đã từng điềutra anh, nhưngđây chỉ là nhiệm vụ của chúng tôi. Anh cũng biết, chúng ta đều là cảnh sát. Tôi có thể thẳngthắn nói với anh, tôi và Tăng Nhật Hoa đều không cho rằng anh chính làhung thủ đó.”
La Phi vẫnkhông nói gì, nhưng ánh mắt của anh lần này khi ngẩnglênnhìn Mộ Kiếm Vân đã có sự giao lưu. Hai người đều là những cao thủ giỏi về quansát lời nóivàsắc mặt, La Phi cảm nhận thấy được sự chân thành của đối phương,cònMộ Kiếm Vân thì cũng đọc được sự băn khoăn củaLa Phi. “Anhhãy nghe thứ này đi.”
Đã nói đến nước này, Mộ Kiếm Vân thẳng thắn đếncùng,cô lôi chiếc mp3 mà Tăng Nhật Hoa giao cho cô, sau đó chỉnh đến đoạnthen chốt, ấn nút play. LaPhi đeo tai nghe, sau đó anh chợt ngẩn người, trên mặtanh xuất hiện sự kinh ngạc và sự phứctạp như thể cách xa cả thế giới. Trongmáy mp3 đang phát một vật chứng có liên quan đến vụ án của mười támnăm trước. Là đoạn ghi âm nhật ký cậu nam sinh đã từngbị phát trên đài phát thanh củatrường Cảnh sát tỉnh. Tâm trạngcủa La Phi rõ ràng bị đoạn ghi âm này đưa đi đến một nơi rất xa, saukhi đoạn ghi âm kết thúc, anh lại ngẩn người hồi lâu mới gỡ tai nghe xuống. Lúcnày đây, sống mũi của anh cũng thoáng cay cay, thế là anh thở dài, cố đè nén tâm trạng đólại. “Đâylà giọng nói của tôi. Sự việc đó... cũng đúng là do tôi làm.”
La Phi nhìn Mộ KiếmVân, chậm rãi nói. “Tôibiết anh không giết người. Khi lần đầu tiên gặp anh, tôi đã tin chắc điều này, bởi vì trong mắtanh có sự bi thương và thù hận là điều không thể nào đóng giả được.Nhưng, anh chắc chắn có liên quan đến những sự việc này, rốtcuộc anh đanggiấu giếm điều gì?”
Mộ Kiếm Vân cố gắng giữ ngữ khí dịu dàng, cô biết mình đangchạm đến nơi yếu mềm sâu kín nhất trong lòng đối phương, cần phải đểcho đối phương hoàn toàn thoải mái mới có thể thành công được. La Phi thì lại đangkiểm soát hơi thở, cố để cho đầu óc mình bình tĩnhtrở lại, thấy bộdạng thận trọng của đối phương, anh thấy hơi buồn cười: “Cô không cầnphải khách sáo như vậy, có chứng cứ này, bây giờ cácvị đã có thể áp giải tôi, khởi độngquy trình thẩm vấn chính thức.”
“Bảnghi âm này là do Tăng Nhật Hoa phân tích ra được, anh ấy giao cho tôi, Hàn Hạokhông hề biết sự việc này.”
Mặc dù đối phương đã từ bỏsự kháng cự,nhưng ngữ điệu và thái độ của Mộ Kiếm Vân vẫn không hề thay đổi, cô tiếp tụctiến vào nơi sâu kín trong tâm hồn của đối phương, “Chúng tôi tin tưởng anh, anh lạikhông tin tưởng chúng tôi sao? Tôi không phải là đang điều tra anh, tôi chỉ là bạn củaanh, tôi muốn nghe lời tâm sự của anh.”
La Phi nhìn thẳngvàoMộ Kiếm Vân, từ từ, lớp màng phòng thủtrong đôi mắtanh cuối cùng cũng bị đối phương làm tan chảy, chuẩn bị bắt đầu kể những chuyện cũ mười tám năm trước mà chưa ai từng hay biết.“Đượcrồi, các vị cũng đã biết rồi. Trước vụ thảm án ngày 18 tháng 4, cái tên Eumenidesđãtừng xuất hiện trong nội bộ trường Cảnh sát.”
La Phi mở đầu câu chuyện bằngcâu nói này. Mộ KiếmVân “ừm”
một tiếng: “Theo như tôi biết, có tất cả bốn người sinh viêntrường Cảnh sát đã từng chịu sự trừng phạt của Eumenides: cậu nam sinh quaycóp trong lúc thi, cô gái hay ăn trộm vặt, cậu nam sinh hay thích tiết lộ bí mật củangười khác, còn có cả cậu nam sinh bắt cá hai tay.”
La Phi gật đầu:“Tư liệu mà các vị nắm giữ rất đầy đủ, bọn tôi tất cả chỉ làm bốn vụnày, trong đó vụ đầu tiên và vụ thứ ba là tôi làm, hai vụ còn lại là Mạnh Vânlàm.”
“Ra là thế... thì ra làhai người!”
Mộ Kiếm Vân khẽ cảm thán, “Tôi vẫn luôn cảmthấy kỳ lạ, bản lĩnh của anh có lớn đến đâu, cũng không thể nào hoàn thành đượcvụ án ở trong phòng tắm của nữ sinh, thì ra là MạnhVân cũng có phần? Nhưngtại sao hai người lại phải hợp mưu để làm những sự việc này chứ?”
“Không phải là hợp mưu.”
La Phi cảichính. “Vậythìlà cái gì?”
“Hai ngườibọn tôi là đang...”
La Phi lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng mới bật ra hai chữ: “So tài.”
“So tài?”
Mộ KiếmVân không hiểu ra sao cả. La Phi khẽ thởdài: “Cóthểcô khó mà hiểu được mối quan hệ giữa tôi và MạnhVân, bọn tôi là người yêu, bọn tôi đều yêu thương nhau. Nhưng càng yêu sâu đậmthìlại càng đấu căng thẳng. Bọn tôi cùng ái mộ, cùng tôn kính, nhưng lại cùng không phụcnhau... đó là một thứ cảm giác rất kỳ lạ, người ngoài sẽ không hiểu đượcđâu.”
Mộ KiếmVân lại hiểu ý, mỉm cười, “Tôi hiểu.”
La Phi kinh ngạcnhìncô, “Cô hiểu?”
“Tôiđã đọctàiliệu về hai người, hai người đều thuộc cung Bọ cạp.”
Mộ Kiếm Vânnói rành rọt, “Hai con Bọ cạp hiếu chiến, nếu như để sát nhau quá, bắtbuộc cần phải chiến đấu để phân thắng thua, như vậy thì cuộc tranh đấu của họ mớikết thúc. Anh đừng quên rằng, tôi cũng học ngành Tâm lý học, chòm sao và nhóm máucó ảnh hưởng tới tính cách là một trong những đề tài mà tôi hứngthúnhất.”
“Ồ?”
La Phi ngẩnngười giây lát, hồi tưởng lại từng chút một giữa anh và MạnhVân, sauđó,anh cười đau khổ, nói: “Có lẽ đúng thực là như vậy. Bọn tôi đều nóng lòng muốn thu phục đối phương, không có ai muốn nhường nhịn.”
“Đượcrồi,không nói đến những chuyện này vội!”
Mộ Kiếm Vân nhìn thấy bộ dạngthẫn thờ của La Phi, thật không ngờ trong lòng lại có cảm giác không vui, thế nên bèn kéo chủ đề lại: “Anhhãy mau kể lại nguyên nhân kết quả cụ thể của sựviệc đi!”
La Phi lạithở dài: “Sự việc đó nói ra thì đúng là tôi khôngphải. Hồi đó trong trườngđang tổ chức một cuộc thi viết tiểu thuyết trinh thám, MạnhVân thường ngày cũng có chút sở thíchvăn chương, cũng muốn tham gia cuộc thi này. Vào mộtbuổi tối, cô ấy nói cho tôi nghe về cấu tứ suy nghĩ của cô:cô ấy muốn tạo dựngnênmột nhân vật nữ, chuyên trừng trị những kẻ phạm tội nhưng lạikhông bị trừngphạt. Cô ấy đã đặt tên cho nhân vật này từ tên nhân vật trongthần thoại Hy Lạp, gọi là Eumenides.”
“Eumenides... Thìra đã ra đời như vậy.”
Mộ Kiếm Vân chợtcau mày, nói vẻ bất mãn:“Anhthật là biết giả vờ đấy!”
“Sao?”
La Phi chợt rướnmày,không hiểu vì sao đối phương đột nhiên lại nói vậy. Mộ KiếmVân bực bội “hừ”
một tiếng, “Lần đầu tiên khi chúng ta nói đến Eumenides, anhnói không hiểu được ý nghĩa của từ tiếng Anh này, tôi lại còn giảithích hồi lâu cho anh, lúc đó có phải là anh cảmthấy tôi là một con ngốc?”
LaPhi cười ngượng ngịu, không tiếp lời đối phương. Mộ KiếmVân cũng cười: “Tôi đã lén lút điều tra anh, nhưng anh cũng lừa tôi,chúng ta coi như hòa. Những sự việc này, sau này không ai được nhắc đến. Đượcrồi, chúng ta hãy nói đến việc chính đi.”
La Phi lại hồitưởng, “Mạnh Vân đã bảo tôi góp ý cho cấu tứ câu chuyện của cô ấy.Lúc đó tôi đã phản đối câu chuyện của cô lựa chọn nhân vật chính là nữ giới.Thực ra tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy muốn hoàn thành những tình tiết tươngứng, nhân vật nam sẽ chân thực hơn nhân vật nữ. Do đó, bọn tôi đã nảysinh tranh cãi, cũng không biết là làm sao, tranh cãi và mâu thuẫn trong tiểu thuyết lạichuyển sang chính con người đời thực của hai bọn tôi. Cô ấy cho rằngtôi coi thường cô ấy, còn tôi thì cũng thấy bực bội. Sau đó, bọn tôi đã cùng hẹn cácược, nói rằng muốn biến những tình tiết trong tiểu thuyết thành thực tế ngoàiđời.”
“Tôi hiểu rồi!”
giờ thì Mộ KiếmVân đã hiểu, đây chính là cuộc “so tài”
mà vừa rồianh nói tới. “Hi, lúc còn trẻ thậthoang đường...”
La Phi cảm thán lắc đầu, tự đánh giá bảnthân, sau đó anh giải thích thêm, “Bọn tôicùnghẹn hai người thay nhau đóng vai Eumenides, người kia sẽ diễn vai cảnh sát, đợi đến khi thủ pháp gây ánlần nào củaEumenides bị cảnh sát điều tra ra được thì sẽ phânra được thắng thua.Lúc đó, tôi là cao thủ chuyên ngành Hình sựtrinh thám, còn Mạnh Vân chỉ là cô sinh Viênhọc chuyên ngành Tâm lý học, tôi cảm thấy mình có thể dễ dàng chiếnthắng được cô ấy. Nhưng hai hồi đấu trôi qua, tôi lại vẫnchỉ có thể cầm hòa đượcvới cô ấy.”
Hai hồi,rõràng là chỉ bốn vụ án xảy ra ở trong trường Cảnh sát. Nghĩ đến những tình tiết ly kỳtrong vụ án, Mộ Kiếm Vân không kìm lòng được, xen vào một câu:“Bọn anh sao lại cóthểlàm được? Thủ pháp của Mạnh Vân anh không đoánra được, thủ pháp của anh cũng rất thần kỳ, anh có thể tiết lộ được không?”
La Phi lại lắc đầu,nói với vẻ mang theo chút bi thương: “Đây là bí mật giữa bọn tôi,tôi chỉ muốn kể cho một mình cô ấy nghe.”
Mộ KiếmVân mím môi, không biết là lấy làm tiếc hay đố kị. La Phi lạithở dài: “Nếu như tôi thực sự vẫn còn cơ hội để nói cho cô ấy nghe, thì tốtbiếtmấy... Nhưng tôi lúc đó lại không nhún nhường được, cứ nhất địnhphân định thắng thua với cô ấy. Chính lúc chúng tôi đang trù bị kế hoạch cho lần hànhđộng tiếp theo, thì đột ngột xảy ra vụ án 4.18. Về tình hình liên quanđến vụ án này, các vị hiện giờ chắc là còn biết nhiều hơn tôi.”
Đề tài cuối cùng lạinhắc đến ngày hôm xảy ra vụ huyết án, Mộ Kiếm Vân nhíu mày: “Ý anh là, anhthực sự không hề hay biết về nội tình vụ thảm án 4.18?”
La Phi lắc đầu:“Vềtình hình vụ thảm án, tôi chưa bao giờ nói dối. Tình hình cụ thể thì tôi đã kể rõ trong buổi họpđầu tiên rồi. Chiều hôm đó, tôi trở về ký túc xá, nhìnthấy tờ giấy Mạnh Vân để lại và “Bảnthông báo tử vong”
ở trên bàn. Tôi giật mình sợ hãi, phản ứngđầu tiên của tôi là, Mạnh Vân vì giận hờn tôi, thậtkhông ngờ lại ra tay với Viên Chí Bang sao?”
Mộ KiếmVânlặng lẽ gật đầu, với vị trí của La Phi lúc đó, đây đúng là suy đoánrất hợp lý. “Cho nên mặc dù rất căngthẳng, nhưng anh lại không báo cảnh sát, chỉ là ra sức cốgắng liên lạc với Mạnh Vân?”
Cô hỏi. “Đúngvậy, Viên Chí Bang dễ dàng có mới nới cũ, đây chính là mộttrong số hành vi mà MạnhVân căm hận nhất. Cho nên cô ra tay với Viên Chí Bang cũng là điềukhông có gì là lạ.”
La Phi trầm ngâm nói, “Nhưng tôi không tin Mạnh Vân sẽ thựcthi lệnh trừng phạt “tử hình”
thực sự đối với Viên Chí Bang. Tôi cho rằng,cô ấy cùng lắm chỉ là khắc chế Viên Chí Bang, trừng phạt cậu ấy chút thôi, sau đó sẽ ép tôi chịu thua. Cần phải biết rằng, tôi và Viên Chí Bang có thểđượccoi là những sinh viên ưu tú nhất trong chuyên ngành Hìnhsự trinh thám trongbao năm qua, nếu như cô ấy thực sự làm được việc mà tôi nói,thì không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy đã chiếmthế thượng phong trong cuộc đọ sức giữa chúng tôi.”
Mộ KiếmVân trầm mặc giây lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì: “Tưởng rằng MạnhVân muốn ra tay với Viên Chí Bang, đây chính là suy nghĩ của anh lúc đó. Vậythìsau khi Mạnh Vân nhìn thấy “Bản thông báo tử vong”
, liệu cóphải cũngcó suy nghĩ tương đồng hay không nhỉ? Chị ấy cho rằng anh muốnra tay vớiViênChí Bang?”
“Về sau tôi cũngcholà như vậy. Mạnh Vân gặp nạn, rõ ràng cô ấykhông phải là người gửi “Bảnthông báo tử vong”
. Nhưng có thể tưởng tượng, buổi chiều ngày hôm đócô ấy quay về ký túc xá sớm hơn tôi, nhìn thấy bản thông báo đó,rõràng đã nhận định là tôi làm. Cho nên, cô ấy cũng không báo cảnh sát, mà lập tứcxuất phát tìm kiếm tôi và Viên Chí Bang. Hôm trước các vị cứ luôn hỏi tôi, trong khi gỡbom, tại sao Mạnh Vân lại tin lời tôi như vậy?”
Nói đến đây,La Phi cười đau khổ một tiếng, mang theo nỗi đau đớn và bất lực,sau đóanh rầu rầu nói: “... Bởi vì cô ấy tưởng quả bom do tôi thiết kế nên!”
“Ralà như vậy...”
Mộ Kiếm Vân sắp xếp lại các dữ kiện manh mối, khớp nhữnglời nói của La Phi với tình hình vụ án, đúng là mọi việc ăn khớp nhau hoàn toàn, khônghề có chỗ nào mâu thuẫn. Lạisuy ngẫm hồi lâu, Mạnh Vân đưa ra tổng kết của mình: “Vậy cũngchính là, hung thủ thựcsự đã mượn sáng tạo của bọn anh để thực thi kế hoạch phạm tội đầymáutanh của hắn?”
“Đúngvậy. Bọn tôi cứ luôn cho rằng đó là cuộc đấu cao siêu, nhưnglại đã bị hắnnhìnnhận ra rõ ràng. Có thể hắn đã cườinhạo bọn tôi từ lâu rồi, và hắn lựa chọnViên Chí Bang làm đối tượng để ra tay, chẳng qua cũng chỉ là muốn cảnh cáo bọn tôi:hắn mới thực sự là Eumenides.”
Nhắc đến Eumenides, trong giọng nói phẫn nộcủa La Phi thật không ngờ còn mang theo chút sợ hãi. Không còn nghingờ gì nữa: trong cuộc đọ sức mười tám năm trước, khi đối diện vớiđối thủ đột nhiên xuất hiện, cả La Phi và Mạnh Vân đều thua thê thảm! Eumenides...đúng là một đối thủ khiến người ta sợ hãi. Mộ Kiếm Vân cũng than thầmtrong lòng, sau đó cô lại nêu ra một câu hỏi khó trả lời: “Nếu bản kế hoạchphạm tội của hắn đã bắt đầu, vậy tại sao lại cách nhau một khoảngmười támnăm?”
“Chắcchắn sẽ có một vài lý do nào đó... nhưng hiện giờ tôi cũng nghĩ không ra.”
La Phi lắc đầu,tiếp đến, lại nheo mắt nói, “Cô biết không, có một câu hỏi vẫn luôn quấn quanh trí óc tôi, có lẽ cô có thể giải đáp giúp được tôi.”
“Là gì vậy?”
“Độngcơ tâm lý của hắn. Nếu như hắn ban đầu gây án vì nhận được sự gợi mở củabọn tôi, vậy thì mười tám năm sau, tại sao hắn lại tiết lộ cho cảnh sát biếttrước về kế hoạch tử hình của hắn? Đây rõ ràng là bất lợi đối với kế hoạch hànhđộnglâu dài của hắn, đi ngược lại với phương châm ban đầu của hắn là thựcthi nhiệm vụ trừng trị tội ác.”
Mộ KiếmVân cười nhạt một tiếng: “Chỉ sợ điểm xuất phát của hắn không cao sang giốngnhư ban đầu bọn anh nghĩ ra, hắn chỉ là đang tìm kiếm một trò chơiđầy tính kích thích mà thôi. Nhưng kích thích ban đầu đã không đủ để thỏa mãn hắn,chonên hắn bèn nghĩ cách nâng cao độ khó của trò chơi.”
“Cô phân tíchnhư vậy cũng có lý.”
La Phi trầm ngâm, “Nhưng tôi vẫn cứ cảmthấy không đơn giản như vậy... Ở nước ngoài cũngcó những vụ án ám sát liên hoàn khiêuchiến với cảnh sát nhưng đều là sau khi gây án mớitiết lộ cho cảnhsát những tin tức liên quan. Nếu như muốn theo đuổi sự kích thích, vậythì hắn cũngcần có quá trình này. Trực tiếp thông báo cho cảnh sát trước khi gây án, sự tăng cườngđộ khó này có vẻ hơi nhảy vọt đấy. Còn nữa, trước đây ít nhất hắn cũngđãtừng gây ra hai mươi vụ án, phía cảnhsát lại không hề hay biết gì, có thể nhậnthấy, hắn không phải là một người điên rồ đến độ mất hết lý trí.”
Mộ KiếmVân cảm thấy lời La Phi nói cũng có lý, cô nghĩ mộtlát nhưng cũngkhông có thu hoạch gì, đành hỏi ngược lại La Phi: “Anh có suy nghĩ gì?”
La Phi lắc đầu:“Tạmthời tôi cũng không hiểu. Nhưng cuộc khiêu chiến đangkề cận trước mắt hắn lần này, đã rõ ràng mang theo ý tứ của sự trù tính lên kế hoạch,cólẽ từ những sự việc sẽ phát triển tiếp theo có thể nhìn nhậnra được một sốmanh mối.”
“Nhữngsự việc sẽ phát triển tiếp theo? Chẳng phải như vậy thì đã muộn rồi sao?”
Mộ Kiếm Vân nghe La Phi nóimà cảm thấy nổi da gà, “Nếu anh đã cảm thấy cótròmờ ám trong đó, thì phải nhanh chóngngăn chặn mới phải chứ!”
“Cô cảmthấy Hàn Hạo sẽ nghe lời tôi sao?”
La Phi lạnh lùng nói một câu đã khiến đốiphương cứng họng, nhưng anh cũng nhanh chóng chuyển đề tài, “Tôi chỉ hy vọng...cô có thể giúp tôi.”
Trảiqua cuộc trò chuyện chân thành dốc hết ruột gan, Mộ Kiếm Vân đã triệt để đứngvề phía La Phi rồi, cô lập tức trả lời: “Giúp như thế nào.”
“Tôi cần toàn bộ tấtcả hồ sơ có liên quan đến vụ thảm án 4.18.”
La Phi nhìn thẳngvàoMộ Kiếm Vân, trịnh trọng nói. “Được!”
MộKiếmVân thoải mái đồng ý luôn, “Ăn xong đến phòng tôi, chúng ta cùng nghiên cứu. Nào, mau ăn đi thôi!”
Nữ giảngsư vừa nói vừa ăn từng miếng lớn. Vừa rồi chỉ mảitròchuyện, chưađộng đến chút đồ ăn nào, bây giờ chúng đã lạnh ngắt rồi. Nhưng vì lo nghĩ đếntìnhhình vụ án gấp rút trước mắt, cô cũng không chú ý được nhiều điều khác nữa.CònLa Phi thì như được tiếp sức, uống một hơi hết cạn số bia trong chai, vẻ nhàn hạ thảnhthơi vừa nãy đã biến mất tăm mất dạng. Mườilăm phút sau, La Phi đi theo Mộ Kiếm Vân đến phòng của côở nhà khách. Cô giaotoàn bộ tài liệu (bao gồm cả phần Tăng Nhật Hoa hôm trước đưa cho cô) về vụ án 4.18 choLa Phi. Không còn nghi ngờ gì nữa, ở trong đây có rấtnhiều nội dung mà trước đây La Phi chưa từng biết đến, đặc biệt là lờikhai khi anh làm đươngsự liên quan đến vụ án và cả những đánh giá phân tích liên quan. Đây cũng chính là trọng điểmmàLa Phi cần đọc kỹ. Mặc dùanh đã khao khát tìm hiểu những tư liệu này, nhưngtrongquá trình thực sựđọc thì lại là một nỗi đau đớn mà La Phi phải trải qua. Bởi vì anh cần phải tậptrung cao độ phân tích từng chi tiết có trong hồ sơ vụ án, tất cả điều này khiếnchonhững mảng ký ức vụn vặt liên quan đến vụ thảmán năm xưa lại lần lượttích tụ trong trí não anh, dần dần ghép thành một mảng ký ức hoàn chỉnhvà rõ nét. Đồngthời, rất nhiều thứ tình cảm liên quan với đoạn ký ức đó cũng dần dần vâyquanh anh: bi thương, hối hận, đắng chát, thù hận... lần lượtđènén dây thần kinh của anh, khiếnanh không thể nào lẩn trốn được. Mộ Kiếm Vân lặng lẽ ngồiở bêncạnh La Phi, với vai trò là mộtnhàtâm lý học,cô có thể cảm nhận từng rung động trong tâm tư tình cảm củađối phương. Trong lòng côdần dần trào dâng thứ cảm giác thương xót. Cô thậm chí còn cảm thấy điều mình mong muốnnhất lúc này đây không phải là phá được những vụ án đó,mà chỉ cần giúp đỡ được người đàn ông ở trước mắt đây, giúp anh gạt bỏ đượcnhữngnỗi khổ đau cứ quấn chặt lấy trái tim anh. Tâm trạngcủa La Phi càng bi thương dần theo quá trình đọc tư liệu.Cuối cùng, anh hìnhnhư không thể chịu đựng thêm được nữa, sau một tiếng thở dài thườnthượt, anh nhắm mắt lại, hai tay đang đặt ở trán chuyển xuống xoa phía sau gáy, rồi lạixoa trở lại, cứ thế lặp đi lặp lại, giống như đang cố ép những thứ giày vò mìnhra khỏi đầu mình vậy. Mộ KiếmVânlướt nhìn qua những hồ sơ đó, phát hiện thứ mà La Phi đang đọcchính là phần lấy lời khai của Trịnh Hách Minh năm đó với anh, và trang đangmở chính là ghi chép cuộc nói chuyện bằng điện đài củaLa Phi và Mạnh Vân. Mộ KiếmVân hiểu, La Phi đang bước tới đỉnh điểm của nỗi đau khổ trong ký ức.Khi cuộc nói chuyện đó kết thúc, một tiếng nổvang đã lấy đi tính mạng của hai người đã từng là người quan trọng nhấttrong cuộc đời anh“Tôi biết điềunàyrất khó khăn, nhưng anh bắt buộc phải vượt qua.”
Mộ Kiếm Vânnhẹ nhàng nói, “Anh đến gần chân tướng sự thật hơn bất cứ ai, anh có thể nhìn thấy nhữngthứ mà người khác không nhìn thấy được.”
Đôi tay La Phiche thật chặt hai mắt và mũi mình, mặc dùanh đã cố gắng hết sứckhống chế, nhưng giọng nói vẫn khàn khàn: “... Tôi đã lựa chọnsai lầm, là tôi hạichết hai người bọn họ...”
Sự rađi của những người thân có thể cũng không coi là nỗi đau khổ bi thương lớnnhất đời người, nhưng nếu như bạn cho rằng sự ra đi của người yêu lạido chính sai lầm của mình, thì nỗi đau khổ bi thương đó mới thực sự là khắc cốt ghi tâm. La Phi rõ ràng đangchìm đắmtrong nỗi thống khổ đau thương. Hồi còn trẻ trung đầynhiệt huyết, anh và Mạnh Vân đã cùng yêu thương và cùng đọ sức thi tài. Cuộc đọsức đó hình như chưa bao giờ phân ra thắng thua, chỉ cómộtlần, MạnhVân hình như thực sự đã nhận thua, cô gần như khóc lóc cầu xin La Phi nói cho cô biết làm sao để gỡ đượcquả bom đó, nhưng đáp án của La Phi thì lại khiến họbỗng chốc vĩnh viễn rời xa nhau ở hai chốn âm dương cách biệt. Mộ KiếmVân khẽ thở dài, cô biết rõ sự trải nghiệm này đúng là nút thắt trong lòng màngười thường khó có thể khắcphục được. Cho dù sau này La Phi có thể bắthung thủ chịu trói trước pháp luật thì anh cũngmãimãi không thể nào thoát khỏi nỗibi thương và tự oán trách bản thân do sai lầm gỡ bom năm đó gây ra. “Đókhông phải là sai lầm của anh... mà là tên hung thủ đáng chết đó...”
Lưỡnglựhồi lâu, cuối cùng Mộ Kiếm Vân cũng chỉ cóthểdùng những lời này đểan ủi La Phi mà thôi. Không biết là lời nóicủa Mộ Kiếm Vân có tác dụng, hay là chính La Phi đã tự điềuchỉnh được. Anh đã xoa trán lần cuối, sau khi hai tay anh buông ra, ánh mắtanhlại trở nên lạnh lùng và sắc nhọn. Thứ tình cảm trào dâng đó đều đã bị anh cấtgiấu vào nơi sâu kín nhất. Mộ KiếmVân mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có một La Phi như thế này mới cóthể là đối thủ đối đầu được với Eumenides! Bàn tay La Phitừ từ lật sang trang tiếp theo, trong lòng anh lại một lần nữa chịu đựngtiếng nổ hãi hùng của mười tám năm trước, sau đó động tác của anh ngừng lại, đôimắtanh dán chặt vào hồ sơ, lộ ra nét mặt vô cùng kinh ngạc. “Sao thế?”
MộKiếm Vân cảm thấy sự khác lạ, chau mày hỏi mộtcâu. “Khôngthểnào tin nổi, không thể nào tin nổi!”
La Phi lắc đầu, đôimắtlại càng lúc cànglo, như thể đang tranh cãi với ai. “Sao họ lại có thể bỏ qua manh mối quan trọng thế này được!”
Tâm trạngcủa Mộ Kiếm Vân cũng kích động theo La Phi. “Manh mối gì?”
Cô vội hỏivẻ sốt sắng. “Thờigian, thời gian không đúng!”
La Phi chỉ vào ghi chép trênhồ sơ, “Cô nhìn này, ghichép chính thức của phía cảnh sát về thời gian xảy ra vụ nổ là 16 giờ 13phút, nhưng trong lời khai của tôi năm đó, thời gian xảy ra vụ nổ mà tôi nói là 16 giờ 15phút.”
“Đúnglà sai lệch hai phút. Nhưng điều này...”
Mộ Kiếm Vân thoáng lắc đầu, lạikhông nói nốt câu. Thực ra sự chênh lệch hai phút này trên bảnghi chép, cô cũng đã từng chú ý thấy rồinhưng cô thực sự không cảm thấy đây là manh mối quan trọng. Bảnghi chép thời gian vụ nổ của cảnh sát đương nhiên là rất chuẩn xác,nhưng thời gian mà La Phi nói chắc chắn chuẩn xác như vậy được sao? Xuất hiện sựsai lệch hai phút chẳng phải là chuyện rất bình thườngsao? Nhưng ở trướcmặt La Phi, thì lại không tiện nói ra suy nghĩ giống như tạt gáo nước lạnhnày. “Không, cô khôngnên nghi ngờ độ chính xác của thời gian mà tôi nói!”
La Phi đã nhìn thấu đượcsuy nghĩ của đối phương, nói một cách quả quyết, “Sau khi tiếngnổ vang lên trong ống nghe, tôi lập tức nhìn đồng hồ treo tường trong phòng ký túc xá,đó chuẩn xác là 16 giờ 15 phút, không thể sai lệch dù chỉ một phút!”
Mộ KiếmVân vẫn nghi hoặc: “Nhưng... anh có thể bảo đảmchiếc đồng hồ treo tườngđó chắc chắn chuẩn giờ sao?”
“Buổi tốihàng ngàytôi đều điều chỉnh đồng hồ theo như thời gian của đài phát thanh. Đây là thói quencủa tôi, chỉ cần tôi sống ở trong ký túc xá, chưa bao giờ giánđoạn,”
La Phi nhìn thẳng vào mắt Mộ Kiếm Vân, thái độkhi nói vô cùng nghiêmtúc, khiến đối phương không thể nào nảysinh sự nghi ngờ gì nữa cả. “Nếunhư vậy, vậy thì thực sự đã xảy ra vấn đề về mặt thời gian rồi?”
Mộ Kiếm Vân lựachọntin tưởng cách nói của La Phi, nhưng trong trí não lại vô cùngmơ hồ, “Nhưng, điều này... sao lại có thể như vậy được chứ? Biên bản ghi chép của cảnhsát chắc chắn không sai sót được mà. Lẽ nào là xảyra hai lần nổ?”
“Không thể nào!”
La Phi chậm rãi lắc đầu,“Lúc16 giờ 15 phút tôi nghe thấy tiếngnổ, trước đó tôi và Mạnh Vân luôn trò chuyện với nhau, bản ghi chép tiếngnổcủa cảnh sát sao lại có thể xảy ra được vào 16 giờ 13 phút? Trừ phi...”
“Trừphi tiếng nổ mà anh nghe thấy là giả, chỉ là giả tượngtruyền tới máy bộ đàmmà thôi.”
Tư duy của Mộ Kiếm Vân bị kéo theo tư duy của La Phi, nhanh chóng chuyển động, “Nếu như vậy, thì có ý nghĩa gì?”
“Ý nghĩa gì?”
La Phi vẫn lẩmbẩm cùng lúc này, một sự suy đoán khó có thể tin nổi đã hình thànhtrong lòng anh. Sự suy đoán này nếu như được thành lập, sự chấnđộng và kinh ngạc mà nó mang lại dường như có thể khiến cho trái tim La Phi nhảy ra khỏi lồngngực! Anh ép mình cần phải bình tĩnh, nhưng luồng máu nóng lạikhông nghe theo sự điều khiển cứ thế trào dâng lên đại não, khiến anh hơichoáng váng. Mộ KiếmVân cũng nghĩ đến được đáp án đó, so với La Phi, cô đương nhiên bình tĩnhhơn nhiều, thế là cô giúp đối phương nói ra câu đó: “Điều này có nghĩa là, sau khi vụ nổ xảyra, Mạnh Vân vẫn còn sống.”
Như thể có một luồng điệnchạy xẹt qua thần kinh của La Phi, cơ thể anh chợtrun rẩy, sau đó anh ngẩn người nhìn Mộ Kiếm Vân, hồi lâu sau, mớithẫn thờ hỏingược lại một câu: “Cô cảm thấy điều này có khả năng xảy ra sao?”
“Nếunhư sự sai lệch thời gian hai phút mà anh nói thực sựtồn tại, vậy thì suy đoánnày chắc chắn được thành lập.”
“Vậy... lời đốithoại giữa tôi và Mạnh Vân cũng đều xảy ra sau vụ nổ?”
Mộ Kiếm Vân gật đầu: “Đúngvậy. Nếu như phân tích theo hướng suy nghĩ này, chúng tachỉ có thể cho rằng: việc anh và Mạnh Vân nói chuyện với nhau qua máy bộ đàmchỉlà màn phóng hỏa mù mà đối phương cố ý dựng nên, và mục đíchcủa Mạnh Vân chính là muốn làm cho anh tưởng rằng cô ấy đã mất mạngtrong vụ nổ. Phải rồi, chẳng phải anh nói ban đầu anh không thể nào liên lạc đượcvới cô ấy sao? Điều này cũng có thể giải thích thông được: bởi vì MạnhVân đã từng tắt máy bộ đàm của cô ấy, cho đến sau khi xảy ra vụ nổ mới mởra, thông qua sóng điện tạo ra giả tượng trước mặt anh. Còn về tiếngnổmà anh nghe thấy,dàndựng nên cũng không khó, chỉ cần một máy ghi âm là đủ.”
“Tất cảmọi việc đều là kế hoạch của Mạnh Vân sao? Cô ấy chính là tên Eumenidesđó?”
La Phi hít thở sâu một hơi lạnh,sau đó lại liên tục lắc đầu với vẻ khôngthểnào tin nổi. Ý của Mộ Kiếm Vânđúng là như vậy, ánh mắt cô sắc lạnh, nói: “Có thể vốn không hề cósự tham gia của người thứ ba vào trong cuộc tranh đấu của các anh, vụ ánnàychỉ là sự tiếp tục cuộc tranh đấu giữa hai người các anh mà thôi. Nhưng...”
Cô đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, lật giở bản ghi chép năm đó xem một lát,“Trongmáy bộ đàm, anh vẫn còn nghe thấy giọng nói của Viên Chí Bang nữaphải không? Vậy thì có nghĩa là Viên Chí Bang cũng không chết trong vụ nổ. La Phi đươngnhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của Mộ Kiếm Vân, Mạnh Vânvà Viên Chí Bang đều không chết trong vụ nổ, lẽ nào là do MạnhVân và Viên Chí Bang cùng hợp mưu dàn dựng nên?Với nănglựccủa Mạnh Vân và Viên Chí Bang, tìm hai thi thể để ngụytrang hiệntrường vụ nổ đúng là không có gì khó khăn cả. Nhưng giả thiết này lại đối mặt vớinhững câu hỏi càng khó giải thích hơn: Viên Chí Bang sao lại tham dự vào chứ?ViênChí Bang và Mạnh Vân, hai người này vốn không có sựgiao lưu gì, hơn nữahọ lại là người bạn thân nhất và người yêu của La Phi, hai người này có lý do gìmà lại cùng hợp mưu để lừa dối La Phi chứ? Việc này về mặt logic thì khôngthể nào nói thông được, càng khiến cho La Phi khôngthể nào tiếpnhận nổi về mặt tình cảm. “Đợiđã!”
Mộ KiếmVân vẫn đang tỉ mỉ nghiên cứu phần lời khai đó, cô hình nhưcó phát hiện mới: “Chứng cứ Viên Chí Bang còn sống có lẽ cũng không đáng tin. Bởi vì qua lời tườngthuật của anh năm đó, giọng nói của anh ấy ở trong máy bộ đàm không hề nói trựctiếp với anh, cho nên... nếu như tiếng nổ là ghi âm thì giọngnói của Viên Chí Bang tương tự cũng có thể là ghi âm.”
Đúngvậy, điều này cũng có thể xảy ra... tư duy của La Phi đang chuyển độngrất nhanh trong mớ hỗn độn, nếu như vậy, vậy thì vẫn là MạnhVân làm nổ chếtViênChí Bang, sau đó tạo ra giả tượng để bịt mắt?Nhưng tại sao cô ấy lạiphải làm như vậy? Chỉ là vì để tranh hơn thua với mình? Hoặc là cô ấythực sự khôngthể nào nhẫn nhịn tha thứ được cho tội trạng bạc tình củaViênChí Bang? Nếunhư cô ấy vẫn còn sống, vậy mười tám năm nay, cô ấy đang ở đâu? Cô ấythực sự có thể không liên hệ gì với mình được sao? Biếtbao câu hỏi dồn dậpgiàyvò La Phi khiến máu huyết anh tuôn trào, đầu óc căng thẳng cực độ. Không giốngnhư với tất cả những vụ án khác, La Phi không thể không tiến hành phân tíchtình hình liên quan đến vụ án của hai người thân thiết nhất của mình. Là nạnnhân hay là người gây án? Bất cứ sự lựa chọn lối tư duy nào, đối vớiLa Phi cũng đều là một quá trình đau khổ sâu sắc. Tưduy của Mộ Kiếm Vân thì lại đang đứng ở giai đoạn tích cực, ánh mắt của côkhông rời khỏi bản ghi chép, sau khi suy ngẫmgiây lát, cô lại đưa ra sự suy đoánmạnh dạn: “Cảnh sát La, anh hãy nhớ lại xem, hung thủ xuấthiện mấy hôm nay... anhđãnhìn thấy bóng lưng hắn ở trên quảng trường, hắn cókhả nănglà Viên Chí Bang được không?”
La Phi lắc đầu: “Tôi không biết... ít ra lúchắn giết Hàn Thiếu Hồng, không hề bấtcứ điểm nào khiến tôi nảy sinh ra sự nghi ngờ tương quan, bấtluận là tư thế độngtác, hay là giọng nói trong video. Nếu nhất định cần phải nói ra sự tươngđồng, chính là... chiều cao của hai người sàn sàn nhau.”
“Nếu nóinhư vậy, thế thì chắc là không phải rồi.”
Mộ Kiếm Vân trầm ngâm nói, phân tíchtừ góc độ tâm lý học, La Phi và Viên Chí Bang đã từnglà đôi bạn thân thiết chung sốngcùngnhau bốn năm, giữa hai người sẽ rất quen thuộc. Nếu như hai lần Viên Chí Bang xuất hiện trước mặt La Phi, một câu nói, thậm chíchỉ là một hànhđộng nhỏ đều có thể lập tức khơi gợi lại ký ức của đối phương. Và với sự mẫn cảmcủa La Phi, anh không hề nảy sinh bất cứ cảm giác gì, vậy thì có lẽ đúnglà hai người chưa từng quen biết. “Ngườiđàn ông đó là ai chứ? Nếu như Eumenides là Mạnh Vân, vậy thì hắn ta từ đâuchui ra?”
Mộ Kiếm Vân tự nói và tự suy ngẫm, khó có thể kết nối nhữngmanh mối này để suy luận ra một kết thúc hợp lý ăn khớp nhau. Sau đó cô hình nhưnghĩ ra được điều gì đó, đột nhiên cười “ha”
mộttiếng, bật cười vẻ tự trào. La Phi tinh ýhỏi luôn: “Sao vậy?”
“Vừa rồichúng ta nói nhiều thế, đều là xây dựng nên từsuy luận thời gian vụ nổ nhầm lẫnvề cơ bản. Nhưng nói thật, những suy luận này có quá nhiều điểmkhông hợp lý.”
Mộ Kiếm Vân so so vai, nói: “Đặc biệt là động cơ hành độngcủa Mạnh Vân... Anh là người hiểu rõ về chị ấy nhất, anh tin rằngchị ấy lại gâynênmột loạt các vụ huyết án điên cuồng này sao?”
La Phi lập tức lắc đầu,trải qua quãng thời gian hai năm anh và Mạnh Vân yêunhau, đối phương đúng là một người hiếu thắng, nhưng tuyệt đối là một cô gáilương thiện, điều này không cần phải nghi ngờ gì cả. “Cho nên, tôi cảmthấy khả năng duy nhất vẫn là vấn đề nắm vững thời gian củaanh.”
Mộ Kiếm Vân nói thẳng, “Sự việc vốn chẳng phức tạp như thế, điều chúng ta cần đối diện,chính là một sát thủ máu lạnh chưa từng lộ diện. Mạnh Vân, Viên ChíBang, Trịnh Hách Minh và những người khác đều chết dướitay hắn.”
Đúngvậy, thời gian chênh lệch hai phút, điều này có thể có bao nhiêu giá trị tham khảochứ? Tổ chuyên án năm đó, những người cảnh sát hình sự vớibao nămkinh nghiệm dày dạn như vậy, chưa ai băn khoăn lâu về chi tiết này. Sự việc đã cách mườitám năm, giờ nói ra câu hỏi này, dùng từ “chuyện béxé ra to”
cũng không phải là nói quá. Nhưnggiọng nói của La Phi vẫn rất kiên định: “Không, ở trong đây chắc chắn là có vấn đề! Cô cầnphải tin tôi, trong cuộc sống của tôi, sự sai lệch dù chỉ nửaphút cũng không nên xuất hiện mới phải.”
Đốidiện với sự cố chấp của La Phi, Mộ Kiếm Vân lần này chỉthoáng mỉm cười:“Muốn thay đổi suy nghĩ của anh, thực ra cũng rất đơn giản, tôi đã nghĩ đếnmột người.”
Không cần đốiphương nói thêm nữa. La Phi cũng biết người đó là ai rồi. Hoàng Thiếu Bình.Ngườiđànông may mắn sống sót tại hiện trường vụ nổ, lời kể củaanh ta lúc xảyravụ nổ gần giống y hệt với tình hình mà La Phi nói trong máy bộ đàm. Điềunày đủ để chứng minh giữa “hai lần”
nổ vốn không thể nào tồn tại cái gọi là chênh lệchthời gian. NhưngMộ Kiếm Vân vẫn không thể nào thuyết phục được La Phi, anh đứng bật dậy,nói quả quyết: “Chúng ta cần phải đến thăm Hoàng Thiếu Bình lần nữa, rõ ràng anh ta đã nói dối cảnh sát.”
Mộ KiếmVân khẽ thở dài, sự tự tin của người đàn ông này rõ ràng đã đến độ cố chấp.Trong quan niệm của anh, chỉ cần là chi tiết nào đó khác với sự phân tích củaanh, thì nhất định là có vấn đề. Tạisao anh lại không thể tiếp nhận, có thể là sự phân tích củaanh có vấn đề chứ? Ôi, bấtluận thế nào, nếu anh ấy đã muốn đi gặp Hoàng Thiếu Bình, vậy thì cứ đicùnganh một chuyến thôi. 14 giờ 18phút ngày 24 tháng 10. Trongcăn nhà rách nát nơi ngõ nhỏ. Cửa căn nhà nhỏ khép hờ, sau khi nhận đượcsự cho phép của chủ nhân, La Phi và Mộ KiếmVân đã đẩy cửa bước vào. Lúcnày đang là thời điểm ấm nhất trong một ngày, nhiệt độ cao nhất sau buổitrưa, thế nhưng khi bước vào trong căn nhà này, hai người lại cảm thấysự âm u lạnhlẽo như đến từ một thế giới khác. Họ thậm chí còn cầnchút thời gian để điềuchỉnh, sau đó mới có thể thích nghi được với môi trường trong phòng. Hoàng Thiếu Bình đangngồi sắp xếp một đống phế liệu vừa mới thu nhặt được.Anh ta giẫm bẹp từng chiếc vỏ lon đựng đồ uống, sau đó xâu chúng lại. Nhưvậy trên quãng đường đi đến trạm thu mua phế liệu, có thể đem theo nhiều “hànghóa”
được hơn. Công việc này,đối với người bình thường là một việc vô cùng đơn giản, nhưngvới Hoàng Thiếu Bình thì lại khá khó khăn, bởi vì tay chân, thậmchí toàn thân anhta gần như không có một chỗ nào lành lặn. Độngtác của anh ta rất chậm,so với những đồ phế thải, chính anh còn giống một thứ “phếthải”
hơn; Nhưngthái độ của anh ta lại rất nghiêm túc, sau khi xâu được một cái, anh ta lại toét cánh môichỉ còn một nửa, lộ ra nụ cười còn xấu xí hơn cả khóc. La Phi và Mộ KiếmVân biết: trong khoảng thời gian nửa đời người của con ngườiđáng thương này, đều là dựa vào hành động này để duy trì kế sinh nhai của mình.Đâychính là cuộc sống của anh ta. Trong ánh mắt của La Phi tràn ngập sự thươngxót: mười tám năm trước, khi người này còn là mộtchàng trai, anh ta đã đếnthànhphố này, kiếm sống bằng nghề nhặt phế liệu, nhưng trong lòng anh ta chắcchắn là tràn ngập ước mơ, anh ta cũng hy vọng có thể thay đổi được cuộc sống của mình. Nhưngvụ nổ đó lại khiến cho ước mơ của anh ta vĩnh viễn bị đôngcứng lại, mười tám năm đã trôi qua, anh ta vẫn phải nhặt rác để kéo dài cuộc sốngtàntạ của mình. Nỗi đauđớn của anh ta thậm chí còn vượt xa cả nạn nhân đã chết trong vụ nổ,anhta chắc là người căm hận vụ nổ đó nhất. Nhưng,anh ta tại sao phải nói dối, rốt cuộc hôm ấy anh ta đã nhìn thấy nhữnggì?Anh ta đang giấu giếm điều gì? Đem theo những câu hỏi này, La Phi ngồi đốidiện với Hoàng Thiếu Bình, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặtkhiến người ta sợ hãi. Hoàng Thiếu Bình tạmngưng công việc đang dở dang, giọng khàn khàn lên tiếngchào: “Hai vị lại đến rồi...”
Sau đó lại quay sang nhìn Mộ KiếmVân đang đứngở cửa: “Cô hãy bật đèn đi, công tắc ngay ở bên tay cô đấy.”
Mộ KiếmVân kéo đường dây đèn, ánh sáng giúp cho căn phòng có thêm chút sức sống. “Mộtmìnhtôi không nỡ sử dụng điện... có khách tới, mới bật đèn.”
Hoàng Thiếu Bình rầu rầugiải thích, mang theo chút hổ thẹn. Mộ KiếmVân thoáng cảm thấy xót xa, thầm lắc đầu: nghi ngờ ngườinhư thế nàycó liên quan đến vụ án... đúng là hơi tàn nhẫn. Nhưngngười đi cùng cô lại không nghĩ như vậy. “Tạisao anh lại nói dối?”
La Phi đột nhiên lên tiếng,hỏi thẳng luôn không nểnang. “Gìcơ?”
Hoàng Thiếu Bình thờ ơ nhìn La Phi, cơ mặt anh ta đã bị tổn thươngtừ lâu, hình như không thể hiện được ra bất cứ thái độ nào. “Anhđãnói dối!”
Ngữ khí của La Phi quả quyết, “Mười tám năm trước, anh nói nhìn thấy côgái đó thông qua máy bộ đàm nói chuyện với tôi, nhưng không nói ra nộidung cuộc trò chuyện của chúng tôi. Nhưng giờ thì tôi đã biết,cuộc nói chuyện đóvốn là xảy ra sau vụ nổ, vậy thì lúc đó anh lẽ ra phải đangbị thươngnặng, sao lại có thể biết được sự việc xảy ra hai phút sau chứ? Cho nên, anh nói dối,anh cần phải nói thực cho tôi, vì sao anh biết được nội dung cuộc nói chuyện sau này, và tại sao lại phải lừa dối cảnhsát?”
Hoàng Thiếu Bình ngẩnngười nhìn La Phi, anh ta hình như đã bị sợhãibởi tháiđộ của đối phương, nhưng hình như lại vốn không hiểu được đốiphương đangnói gì. “Tạisao anh lại phải lừa dối cảnh sát?!”
La Phi chìm sâu vào nỗi bănkhoăn mơ hồcủa vụ huyết án và tình cảm, giờ đây anh thực sự không còn bình tĩnh đượcnữa, giọng nói của anh to vang một cách đáng sợ, tiếp đến, anh cũng nhận ra đượcmình đã thấtthố, chuyển sang sự chân thành và nhẹ nhàng, bổsung thêm:“Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xin anh hãy nói với tôi.”
Hoàng Thiếu Bình vẫntrợn tròn mắt nhìn La Phi, hình như vẫn chưa kịp địnhthần lại. Mộ KiếmVân khẽ thở dài. Một con người đáng thương như thế này thì liệu có thể cấtgiấu được bí mật gì chứ? Cô thậm chí còn cảm thấy La Phi có phần ứchiếp người quá đáng. Nhưnggiây lát sau, suy nghĩ này của cô đã triệt để đảo lộn. Bởi vì trong yết hầu củaHoàngThiếu Bình khó khăn thốt ra mấy chữ: “Đúngvậy...tôi đã nói dối.”
Mộ KiếmVân lộ ra nét mặt kinh ngạc. La Phi thì lại thở dài, đối phương đã mở miệngthừa nhận, tức là cũng từ bỏ sự kháng cự, chân tướng sự việc có lẽ sẽ hiệnra ngay trước mắt thôi! “Đượcrồi, anh nói thực đi, trước khi xảy ra vụ nổ, rốt cuộc là tình hình thế nào?”
Cùng với lờiLa Phi nói, Mộ Kiếm Vân cũng bước lên mấy bước, đồng thời dỏngtai lên nghe. Thế nhưngHoàng Thiếu Bình lại giống như con rối gỗ, chỉ trả lời một câu: “Tôi không biết!”
“Không biết?”
La Phi cười nhạt một tiếng, rõ ràng không thể tiếpnhận nổi đáp ánnày. “Tôi vừa mới tiến vàonhà xưởng đó, chẳng kịp nghe thấy gì cả, độtnhiên bùng nổ.Cho nên, tôi vốn không hề hay biết gì về tình hình lúc đó.”
Hoàng Thiếu Bình nhúc nhíchmôi giải thích. “Anh vẫn đangnói dối!”
La Phi dồn ép, “Nếu như vậy, sao anh lại biết được nộidung cuộc đối thoại giữa tôi và Mạnh Vân?”
Hoàng Thiếu Bình “chậc”
mộttiếng, hình như đang cười, sau đó thật không ngờ anh ta nói: “Là anh nói với tôi!”
Câunói hoang đường này, ngược lại lại khiến cho La Phi ngẩnngười, anh nhìn đốiphương bằng ánh mắt không thể nào tin nổi. “Sau khi tôi tỉnhlại ở trong bệnh viện, cảnh sát Trịnh mấy ngày liền đều đến tìm gặp tôiđểhỏi sự việc. Ban đầu tôi không biết gì cả,sau đó có một hôm cảnh sát Trịnhvàonhà vệ sinh, ông để cuốn sổ nhật ký ở đầu giường tôi. Tôi đã lén đọcnội dung trong cuốn nhật ký đó, trong đó có một đoạn miêu tả một người nam giới nói chuyện vớicô gái ở hiện trường vụ nổ. Hi, hôm nay tôi mới biết, thì ra người đó chính là anh.Phải rồi, anh từng nói, cô gái đó chính là ngườiyêu củaanh, một người chết khác là người bạn thân nhất của anh phải không?”
Hoàng Thiếu Bình vừa nóivừanhìn La Phi, trong ánh mắt mang theo sự bi thươngcủa cái gọi là đồng bệnh tương lân. La Phi ngẩnngười giây lát, lộ ra nét mặt dở khóc dở cười: “Anh đã đọc được phần lờikhai của tôi? Sau đó thuật lại nội dung ở trong bản lời khai đó cho cảnh sát Trịnhnghe?”
Hoàng Thiếu Bình há ra đôimôi tàn khuyết: “Chính là như vậy.”
Chả tráchmà đối phương lại nói, “Là anh nói với tôi!”
. La Phi vừa mơ màng vừathất vọng. Nhưng anh vẫn không cam tâm, lại tiếp tục truy hỏi: “Tại sao anh lại làmnhư vậy? Nếu anh đã không biết gì cả, sao lại phải bịa ra câu chuyện ở hiệntrường?”
Hoàng Thiếu Bình thè đầulưỡi ra liếm môi, trông có vẻ như đang khát, sau đóanh ta dùng ngữ khí bi thương trả lời: “Tôi chỉ muốn được sống sót. Tôi chỉ là một kẻnhặt đồ phế thải, trên người không một đồng xu dính túi, bác sĩ sao lại phải cốgắng cứu sống tôi? Tôi mặc dù không có văn hóa, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ: bởi vì tôi có tác dụng,cảnh sát hy vọng tôi có thể cung cấp được manh mốiphá án. Nếu như tôi nói thật: tôi chẳng biết gì cả. Vậythìtôi còn có giá trị gì chứ?Ai sẽ tiếp tục giúp đỡ tôi chữa bệnh?”
La Phi và Mộ KiếmVân cùng nhìn nhau, hai người không hẹn màcùng cười bất lực.Lẽ nào sự thực lại như thế này: Hoàng Thiếu Bình chỉ là muốn cócơ hội đượccứu sống, cho nên đã bịa ra với cảnh sát cái gọi là sự thực “tận mắt chứngkiến”
, thực ra anh ta vốn chẳng nhìn thấy gì cả! Lờigiải thích này đúng là hợp lý: trong hoàn cảnh lúc đó, Hoàng Thiếu Bình chỉ làđưa ra sự lựa chọn có lợi nhất cho mình mà thôi. Phía cảnhsát thì lại không có quyền và cũng không cần thiết phảitruy cứu thêmđối với lời nói dối này. Đáng tiếc là manh mối này cũng đã đứtđoạn như vậy. Đâyrõràng là gáo nước lạnh tạt vào hai người La Phi và Mộ KiếmVân vừa mới có tâm trạng phấn chấn.La Phi ngẩnngười ngồi im, sự thất thần hụt hẫng hiện rõ trên nét mặtanh. Thấy đốiphương hồi lâu không nói gì, Hoàng Thiếu Bình đànhbắt đầu tự làm việcriêngcủa mình. Anh ta dồn những vỏ lon đã xâu lạisang một bên, sau đónhìnLa Phi với ánh mắt cầu khẩn: “Cảnh sát La, anh có thể giúp tôi một việc đượckhông?”
“Việcgì?”
Tâm trạng ủ dột của La Phi bị kéo trở lại. “Giúptôi cầm chiếc bao tải ở ngoài phòng vào đây. Tôi vừa già vừa tàn tật, làm việcngày càng không được nhanh nhẹn nữa rồi.”
Không ai có thể từchối được một yêu cầu nhỏ nhoi của một người đáng thươngnhường này. La Phi đứng dậy bước ra khỏi phòng. “Bêncạnh bao tải còn có rất nhiều chai nhựa, phiền anh cũng thu dọn chúng vào đâygiúp tôi với.”
Hoàng Thiếu Bình bổ sung thêm một câu, nhìn thấy Mộ Kiếm Vâncũng định ra ngoài phụ giúp, anh ta lại nói: “Cô giáo Mộ, cô có thể rót hộcho tôi một cốc nước được không?”
Chiếc cốcở trên bàn gần đó, trong cốc còn nửa cốc nước nguội. Mộ Kiếm Vân cầm lấycốc nước đưa cho Hoàng Thiếu Bình. “Cảmơn!”
Hoàng Thiếu Bình đón lấy cốc nước, nhưng lại nắm chặt lấy cổ tay của MộKiếm Vân, cô vô cùng kinh ngạc. “Tôikhông phải là không biết gì cả đâu, nhưng những việc đó bây giờ tôi vẫnchưa thể nói được.”
Hoàng Thiếu Bình liếc nhìn ra cửa, giọng khàn đặc hạ thấpgiọng: “... Tôi chỉ có thể nói cho một mình cô thôi.”
Mộ KiếmVân tim đập thình thịch, rõ ràng, Hoàng Thiếu Bình đang đề phòng La Phi! Hoàng Thiếu Bình rướnngười về phía trước, khuôn mặt xấu xí đáng sợ đó gầnnhư áp sát vào mặt Mộ Kiếm Vân, anh ta thì thầm dặn dò: “Tối nay đếngặp tôi, nhất địnhđừng để cho anh ta biết!”
Trướccửa vang lên tiếng bước chân, La Phi đã bước vào trong phòng. Hoàng Thiếu Bình thảtay ra, Mộ Kiếm Vân lùi lại mấy bước, ra sức che đậy nỗi kinh ngạctrong lòng. Hai,ba giây sau, La Phi đã xách một chiếc bao tải bước vào trong phòng, thần sắcanh rất bình tĩnh, hình như không hề phát hiện ra điều gì bất thường. Sau khi rờikhỏinhà Hoàng Thiếu Bình, La Phi và Mộ Kiếm Vân ít nhiều cũngcảm thấy bức bối. La Phi cảm thấy không thể nào nắm bắtđược sẽ lấy đượcbao nhiêu thứ từ manh mối nhân chứng Hoàng Thiếu Bình này, còn Mộ Kiếm Vân thì lại muốn thông qua lời làm chứng của Hoàng Thiếu Bình để lậtđổ đượcsuy luận “nhầm thời gian”
của La Phi. Thế nhưng mục đích của cả hai ngườiđều không đạt được. “Bâygiờ phải làm sao?”
Mộ Kiếm Vân thăm dò thái độ của La Phi. “Thờigian vụ nổ chắc chắn là có vấn đề.”
La Phi vẫn kiên trì giữ vữngquan điểmcủa mình, “Có lẽ vẫn còn một cách có thể chứng minh.”
“Làcách gì?”
“Đểnạn nhân hiện trường vụ án chứng minh. Nếu như phán đoán của tôi về thờigian vụ nổ là đúng, vậy thì Mạnh Vân vẫn chưa chết ởtrong vụ nổ đó, thi thể nữở hiện trường cũng không thể nào là cô ấy được.”
“Nhưngbây giờ sao có thể biết được thi thể ở hiện trường có vấn đề gì hay không chứ?”
Mộ Kiếm Vân cũng so so vai vẻ bất lực, “Đã qua mười tám năm rồi,thi thể của nạn nhân đã bị hỏa táng từ lâu, thời đó cũng không có kỹ thuật giám địnhDNA, không thể nào lưu lại những tư liệu liên quan được.”
“Bâygiờ chúng ta sẽ đến phòng tư liệu của trung tâm pháp y. Giống như vụ án này, do thânphận nạn nhân chưa được làm rõ, vậy thì lúc hỏa táng,chắc chắn cầnlàmtiêu bản hàm răng.”
“Vậythìsao chứ?”
Mộ Kiếm Vân vẫn không nhận ra được hướng đột phá, “Theonhư tôi biết, Mạnh Vân và Viên Chí Bang lúc sinh thời đều không để lại những ghi chép về răng,cho dù chúng ta có lấy được tiêu bản hàmrăng, thì anh sao có thể biếtđược đó có phải là răng của họ hay không?”
“Tôicó cách của tôi.”
Sau khi trầm mặc giây lát, La Phi rầu rầu trả lời. Mộtgiờ đồng hồ sau, La Phi và Mộ Kiếm Vân đã đến được phòng tư liệu củatrung tâm pháp y. Sau khi nhận được sự phê chuẩn của Hàn Hạo,nhân viên quản lýđã đưachohai thành viên của tổ chuyên án “4.18”
những tư liệu y học liên quan tới vụhuyết án năm xưa. Ngoài số lượng lớn những bức ảnh chụp thi thể tàn khuyết,La Phi cũng đã nhận được mô hình hàm răng của hai nạn nhân nhưmong muốn. Trước tiên anh cầm mô hình cả hai hàm răng lên, sau khi xem qua,anh đặt mô hình thô rộng có vẻ như của nam giới xuống, chỉ còn lại mô hình hàm răngnữ ở trên tay, ngắm nghía tỉ mỉ. Mộ KiếmVân cũng lặng lẽ đứng bên, cũng muốn xem xem, trong hoàn cảnh anh không có bất cứtư liệu nào để đối chiếu so sánh, anh sẽ làm cách nào để phánđoán hàm răng này có phải thuộc về người xưa của anh hay không. Khônglâu sau, La Phi đã có một hành động quái dị khiến Mộ Kiếm Vân vô cùng kinh ngạc:anh giơ mô hình hàm răng đó lên miệng, sau đó dính sát đôi môi của mình vào. Khôngchỉ như vậy, thậm chí anh còn thò đầu lưỡi ra, khẽ liếm nhẹ nhàng ở trên hai hàm răng bằng thạch cao. Anh liếm rất chuyên tâm,thậmchí nín thở nhắm mắt lại, hình như tất cả những cảm quan củacơ thể đều tậptrung cả vào khu vực nhỏ hẹp nơi đầu lưỡi. Mộ KiếmVân chợt bừng hiểu ra: động tác và biểu hiện của La Phi lúcnày, rõ ràng là đanghôn! Đúngvậy, La Phi đang hôn nhau với hàm răng mô hình. Xúc giác và cảm giác củaanh đã quay trở về nhiều năm trước, đã từng ở trong những khung cảnh lãng mạn nênthơ, đôi hàm răng quen thuộc quấn quýt nhau, thứ cảm giác khắc cốtghi tâm đó mãi mãi không bao giờ phai nhạt, từng chi tiết ẩngiấu trong nơi sâu kín của kýức lại lần nữa hiện lên rõ nét. Mộ KiếmVân ý thức quay mặt đi, né tránh khung cảnh này. Hồi lâusau, cô nghe thấytiếng động, chắc là La Phi đã đặt mô hình hàm răngtrở lại khay. Mộ KiếmVân lúc này mới quay mặt lại, cô nhìn thấy La Phi đang ngẩn ngườiđứng trước mặt mình, nước mắt nhỏ từng giọt to tròn xuống. Trong lòng cô trào dângthứ cảm giác vô cùng phức tạp. Mấy ngày làm việc bênnhau, cô đã lĩnhgiáo đầy đủ sự kiên cường và bình tĩnh của La Phi, một người đànông như vậy mà lại nướcmắt lã chã như mưa đương nhiên sẽ khiến người ta vô cùng xúc động. “Thếnào?”
Có lẽ đã bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của La Phi, giọng nói của Mộ KiếmVân cũng hơi run run. “Đúnglà cô ấy!”
Khi nói mấy chữ này, La Phi đã không thể nào kìm nén được,lại nghẹn ngào khóc nấc lên. Mộ KiếmVân cũng cảm nhận sâu sắc được nỗi đau khổ trong lòng đối phương,côkhẽ thở dài, dịu dàng an ủi: “Được rồi... ít ra chúng ta cũng đã chứngminh được rồi, Mạnh Vân không phải là kẻ hung thủ đó. Sự điều traphá án củachúng ta, cũng không cần phải cố gắng dấn bước trên con đường sai lầm nữa.”
“Ý côlà gì?”
La Phi lau nước mắt, chất vấn với vẻ hơi phẫn nộ, “Cái gì gọi là “conđường sai lầm”
? Sự sai lệch về thời gian đó chắc chắn là có tồn tại,tại sao cô lại vẫnkhông chịu tin?”
“Nhưngsự thực đã hiện ra ngay trước mắt!”
Mộ Kiếm Vân cũng cuống lên vì sựngoan cố của La Phi, cô cất cao giọng, chỉ vào mô hình hàm răngLa Phi vừa mớiđặt xuống, “Mạnh Vân đã chết, khi vụ nổ xảy ra, cô ấy đã chết rồi! Tôi biếtanh không muốn tin điều đó, nhưng đây là sự thực, là sự thựcmàkhông ai có thểthay đổi được! Anh lẽ ra phải hiểu, rốt cuộc anh còn muốnkiêntrì điều gì?”
La Phi ngẩnngười hồi lâu, sau đó anh quay người, không nói câu nào, lặng lẽ đi về phía cửa ra vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.