Lục Tử Chiêm trơ mắt nhìn cái tên tự xưng là bạn học Sầm Anh bóc bánh bí ngô ra ăn, lại nghe thấy mấy lời xem thường của cậu ta. Hắn vốn tưởng Sầm Anh không biết hắn đến, không ngờ ngày mai Sầm Anh chủ động gọi điện thoại cho hắn, hẹn Lục Tử Chiêm buổi trưa ra phía sau trường ăn cơm.
Quán mì này bố trí giống như nhà ăn trong trường, bàn vuông phối hợp với ghế dài, Sầm Anh ngồi ở bàn trong cùng, gọi đồ uống rồi ngồi đợi Lục Tử Chiêm. Lục Tử Chiêm liên tục nói xin lỗi, làm mấy khách hàng phía sau nhíu mày, hắn giảm thấp âm thanh xuống, nói. "Cậu đến sớm vậy? Muốn ăn cơm chưa? Lúc đói bụng uống nước ngọt không tốt cho dạ dày đâu."
Nếu như trước đây, hai người họ sẽ không nói chuyện xa cách như vậy, Lục Tử Chiêm ngồi xuống, nhìn chằm chằm đồ uống chưa mở nắp, hắn vui vì Sầm Anh chưa mở ra mà cũng vui vì có thể trả lại, hiện giờ hắn chẳng còn tư vị ăn uống gì nữa. Sầm Anh mắng hắn. "Cậu không có tay sao? Lười như vậy, chê tôi mua đồ uống không hợp ý cậu sao, lần sau tự mình mua đi." Mãi đến khi cơm nước bưng lên, trong đôi mắt phản chiếu hạt cơm dính trên mặt đối phương mới nở nụ cười, nói lời êm tai, giống như cãi nhau là chuyện thú vị mỗi ngày của bọn họ.
Có thể hiện nay Sầm Anh đã quăng sạch sẽ quan hệ thân mật của bọn họ, đem chuyện họ cãi nhau xem như thật, Lục Tử Chiêm thoạt nhìn cẩu thả nhưng cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-thoi-de-toc-chom/247578/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.