Gian phòng được bày trí rất đẹp đẽ, thậm chí có thể nói là rất hào hoa, nhưng tất cả đồ đạc đều đã rất cũ kỹ, lại thêm lâu ngày không được lau chùi, nên trông rất dơ dáy, mất đi vẻ hào nhoáng của nó mà thôi.
Nhạc Hạc quan sát gian phòng một lượt, gật đầu :
- Rất tốt, tỷ đệ tại hạ là người cùng khổ, được tá túc ở một gian phòng hoa lệ như vậy, thật là quá may mắn.
Đặng Phúc :
- Nhưng nó hơi bẩn một chút, phải thu xếp gọn gàng mới được.
Nhạc Hạc :
- Được, tại hạ sẽ quét dọn thu xếp ngay bây giờ.
Hắn bỏ hành lý xuống, tìm được một cây chổi, liền bắt đầu công việc quét dọn.
Cảnh Huệ Khanh giả vờ như rất yếu đuối, đứng dựa tường rên rỉ :
- Lão trượng, lão trượng có thể cho tại hạ xin một ly nước nóng không?
Đặng Phúc :
- Được để lão đi lấy.
Nói xong định quay lưng đi ra ngoài.
Đúng lúc đó một ông lão xuất hiện trước cửa phòng.
Ông lão này khoảng sáu mươi mấy tuổi, thân hình rất cao lớn mặt vàng mình ốm, đôi mắt vô thần, đầu tóc rối bù dơ dáy, trên mình mặc bộ đồ chất liệu rất tốt, nhưng hình như mấy tháng rồi chưa thay, trông rất là bẩn thỉu.
Trong người của lão, tràn đầy một niềm chán nản tiêu cực!
Khi ánh mắt của Cảnh Huệ Khanh vừa nhìn vào người của ông lão, thì giống như bị điện giật, toàn thân run lên.
Trong lòng của Nhạc Hạc không muốn tin rằng ông lão ở trước mặt chính là Thần Quyền Đặng Thịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-the-anh-hung/23976/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.