A...!
Tôi la điếng, bởi Thiên Tường đang nắm chặt cổ tay tôi lôi đi.
- Thả ra đi, đau quá!
Thiên tường buông tay, sắc mặt tôi bức bối.
- Cậu có biết như vậy là vô cùng xấu hổ với Bảo Phong không? Đùng đùng đến kéo tôi đi, chưa một câu nói với người ta.
- Vậy cô tới mà nói với người ta đi. Hẹn hò với tôi còn lén lút đi gặp người khác à?
- Tôi...
Tôi biết tôi sai nên cố im, nhưng càng nghĩ thì càng tức. Lỗi lầm của tôi đâu to tác đến mức khiến cậu ta nổi điên lên như thế chứ.
Thiên Tường không nói hì thêm, dùng hết lực bế tôi ném vào xe.
Tôi đau điếng, răng cắn chặt.
- Tại sao cậu không nói với tôi?
- Tôi sợ...
- Vậy tại sao câu không giải thích gì đi.
- Tôi...
- Thôi cậu im đi. Một ngày dành trọn vẹn cho tôi nó khó lắm sao? Sao cậu cứ thích phá luật lệ rồi tự biến mình thành con người mất uy tín thế chứ?
Cái gì? Mất uy tín sao? Tôi đâu đáng để cậu ta nói nặng như vậy. Nhưng được thôi. Lần này là tôi sai, tôi cắn răn nhắm mắt cho qua.
Càng không muốn làm to chuyện, không nói không rằng tôi nép vào mép xe ngồi thu lu.
“Rầm”
Thiên Tường ngồi vào xe đóng cửa mạnh.
100km/h, 200km/h rồi 300km/h. Rốt cuộc là tôi không biết cậu ta lái xe đi đâu với cái tốc độ bàn thờ đó nữa.
Mím chặt môi, không dám nhìn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-thay-hay-chong/2934646/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.