Thiên Tường ném tôi vào xe rồi lái đi với vẻ khó chịu. Tôi cũng chẳng thèm nói gì. Chẳng thèm giải thích thêm gì, tôi lặng thinh.
Đến lúc cậu ta không chiệu nổi thái độ dửng dưng của tôi nữa thì thắng gấp xe. Quay sang, mặt hầm hầm.
- Tính không giải thích gì sao?
Tôi ngạc nhiên, ngước mắt cún con lên nhìn cậu.
- Nói gì cơ??? Giải thích cái gì?
- Hầy! Việc bám đuôi theo tôi.
- Tôi...
Thiên Tường tiếp lời.
- Bám theo tôi với cái vẻ đó sao? Si mê tôi đến thế à?
- Gì cơ?
- Gì cơ cái gì mà gì cơ. Cậu nhìn mình đi. Bộ dạng gì thế kia.
Tôi căng mắt, nhanh chóng cuối xuống tự kiểm chứng bộ dạng của mình.
Và... đất trời ơi!!! Tôi... bộ đồ ngủ con vịt đonan, áo khoắc đoraenmon cùng với đôi dép tổ ong bự chảng.
Tôi không biết nói gì nữa. Cũng không thể giải thích gì thêm, muối mặt chẳng biết giấu ở đâu. Cố cuối xuống mà che đi. Nhưng sự thật là tôi bị bắt cóc cơ mà. À mà thôi... tôi chẳng nhớ mình mặt đồ thế này cầm tờ địa chỉ nhà Trang Ly trên tay mà hùng hổ xông vào cơ mà. Kiểu như đi bắt gian không cần biết mình đang mặt gì í.. mà... gì gì mà bắt gian nhỉ? Trời ơi! Tôi đang nghĩ gì thế này. @@
Mãi suy nghĩ vẩn vơ tôi chẳng biết có người đang nhìn tôi qua kính chiếu hậu. khẽ mỉm cười.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
12h00
Vũ Thiên Tường bước vào phòng Hạ Vy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-thay-hay-chong/2934642/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.