Chương trước
Chương sau
Máy bay trở nên hỗn loạn.

Tôi đau, đau thật. Nhưng méo nào tôi lại không ngất đi. Cứ thế mà nắm quằng, nằm quại. Nhìn lên tôi thấy sắc mặt Thiên Tường nhợt nhạt lắm, khó coi nữa, lo cho tôi chăng?

Bế thóc tôi lên, hắn hất mặt cho kẻ vừa tông tôi đi theo. Trước sự xôn xao của cả máy bay.

Vào đến phòng y tế của máy bay, hắn đặt tôi nằm xuống, quay sang cái tên thủ phạm. Cao giọng nói:

- Cậu ngồi xuống đi.

Ngay lập tức tên kia ngồi xuống. Lúc này tôi mới để ý, cái tên thủ phạm cái mặt cứ vẩu vẩu, răng đưa ra mà cái nào cái nấy vàng còn hơn là vỏ của quả chuối. Dị chết đi được. Mặt bặm trợn thế kia, tôi đoán chẳng phải người tốt, vì khi tôi ngã, tôi thấy nét mặt hắn ta cười, trông ghê tởm. Và tôi nghĩ Thiên Tường cũng biết được đây là một vụ tai nạn có chủ ý.

- Ông có gì để nói không?

- Tôi... tôi.. tôi thật sự xin lỗi. Tôi không cố ý vịn vào cây sắc cấm của máy bay.

- Còn dám nói dối. _Thiên Tường đập bàn đứng dậy.

Vì không muốn làm loạn nên tôi ngồi dậy khuyên, chứ thật tình mà ở ngoài đường thì cái thằng cha này khô máu với tôi.

- Thôi. Tôi cũng không sau đâu. May là trúng bụng, trúng đầu là die rồi. Coi như tôi hên, còn ông bác này, ở đây có ba người cũng chẳng cần gì che giấu. Tôi không biết tôi đã gây thì chuốc oán với ai, nhưng ông hãy về mà nói với cái người thuê ông là đừng để tôi biết là ai, không thì không ổn với tôi đâu.

Giờ thì ông đã lộ rõ bản chất, hừ lạnh rồi bỏ đi thẳng. Tôi thấy Thiên Tường tức điên lên, toan chạy theo mà cho vài đấm. May là tôi nhanh chóng kéo tay lại, nói không sao.

- Cô đã gây thù chuốc oán với ai?

- Đờ. Với ai chứ. Thân phận tôi nghèo nàn, đụng được vào ai mà gây với chuốc._ tôi cố nói nên hơi thốn, nhăn mặt, ôm bụng tỏ vẻ đau.

Hắn lo lắng, nhìn tôi, nhẹ giọng.

- Đau lắm không?

- Thử cái cây to vậy rơi xuống bụng, cậu đau không?

Hắn không nói, không rằng rút khăn lau mồ hôi cho tôi.

Tự nhiên tôi thấy tim đập nhanh, mặt hắn gần, gần lắm. Người tôi bổng chốc nóng ran. Tôi líu ríu.

- Câu.. Lo...Lo cho tôi à?

- Ừ.

- Vì sao?

- Vì cô là vợ tôi.

Vợ? Một lần nữa đầu óc tôi ngớ ra. Hắn cười nhẹ, cốc đầu tôi rồi bảo nằm xuống nghỉ.

Tôi cũng nghe lờim nằm xuống, mắt thì nhắm đấy, nhưng đầu cứ nghỉ vẩn vơ thôi.

____________

Máy bay thông báo hạ cánh, tôi cũng trông thấy đở, cơ mà hắn vẫn một mực đòi cổng tôi đi. Bọn tôi đi không ba lô, không hành lí, vì dự định qua bên mua luôn cho tiện. Nên thôi. Lên thì lên. Ngại gì.

Hắn cổng tôi đi, cảm giác trong tôi đúng khó tả, lân lân í, má tôi cũng hồng nữa, ngại chết đi được. Gớm khổ, tên này gay mà khỏe gớm, cổng tôi là hết sân bay đến ra taxi.

Chúng tôi ngồi lên taxi, hắn nói tiếng anh với bác tài bảo đến seunl.

Xe rời đi.

Mấy chốc bọn tôi đã đứng ở một trung tâm mua sắm có tầm cở lớn, hoành tráng khiếp. Thấy tôi mắt chử o, mồm chử ô. Hắn véo véo cái má rồi kéo vào trong.

Chúng tôi lợn hết chổ này đến chổ kia. Cuối cùng đi không nổi nữa mới dừng lại ở một gian hàng mà lựa.

Lần đầu tiên nhìn trung tâm mua sắm Hàn Quốc ngoài đời thật. Đúng chất đẹp dã cái man. Mẫn mê, mê mẫn, hắn đập đập cái vai, tôi quay sang. Hắn chỉ vào đôi áo cặp ở bên kia. Tôi nhìn hắn, lần nữa não muốn bung, bị sao vậy? Sao tự nhiên đòi mặc áo cặp.

- Sao tự nhiên mua áo đôi.

- Thích thôi. Vợ chồng thì phải mặc đồ đôi.

- Này!!!

- Sao???

- Nói thật nhé! Hôm nay bị sao vậy?

- sao là sao?

- Không giống ngày thường.

Hắn khẽ cười.

- Không nói nhiều nữa, lấy đôi này với cái váy, cái quần nam đôi kia luôn đi. Về mướn khách sạn ở xong kiếm gì ăn rồi từ nói tiếp.

Tôi cũng mệt, tôi cũng đói, gật đầu đồng ý, hắn nhanh chóng tính tiền, lần nửa mướn taxi đến một khách sạn, tôi không hiểu sao hắn rành đường lối đến vậy. Cũng hỏi thử. Hóa ra là ăn qua đây du lịch mãi nên mới rành. Đúng con nhà giàu, sung sướng quá.

_______

Tôi nhìn dáng vẻ Hạ Vy mà thích thú, không ngờ cô ấy đáng yêu như vậy. Khi sáng trên máy bay tôi chỉ muốn băm vằm cái tên kia thôi. Nhưng thiết nghĩ sẻ làm mất vui cược đi du lịch nên thôi. Để tôi gặp lại xem, hắn chết chắc. Mà nay Hạ Vy nghi ngờ tôi rồi, tôi quíu quá mà nói đại là tối nay kể. Tối nay tôi biết kể gì đây. @@. Chả nhẽ nói sự thật. Thôi. Không được đâu. Sao có thể nói được chứ. Ngại chết đi được. Để tôi nằm suy nghĩ đã. Giờ cô ấy đi tắm rồi. Lát ra sẽ mặc đồ cặp với tôi đi ăn tối. Tim tôi tự nhiêm háo hức, trông chờ quá đi chứ... =))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.