Thiên Tường đẩy cửa phòng VIP quán bar bước vào. Ngồi phịch xuống ghế salong. Phong thái ung dung như chuyện này rất đổi quen thuộc với cậu.
Lâm Phong đưa tay xoay xoay thứ chất lỏng trong ly thủy tinh, nhếch mép cười.
- Đến rồi sao?
Thiên Tường nhìn Lâm Phong. Vẻ mặt cậu hơi khó chịu. Nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
- Anh có chuyện gì? Nói lẹ đi.
Lâm Phong cười to.
- Chuyện gì ư? Đáng ra chú phải là người biết rõ nhất chứ?
Thiên Tường nhíu mày khó hiểu.
- Chuyện gì. Anh cứ nói huỵch toẹt ra. Đừng vòng vo. Tôi không thích.
- Hahahaha Đúng là Thiên Tường dù mình làm sai thì khí chất vẫn ngạo mạng.
- Tôi không hiểu. Nếu anh không có hì nói thì tôi đi về. Lần sau đừng lên cơn như vậy nữa. Tôi không rảnh.
Thiên Tường quay lưng toan về nhưng giọng Lâm Phong chợt nghiêm nghị.
- Cậu về sớm với vợ à?
Thiên Tường chợt khựng lại. Cậu xoay lưng.
- Sao anh...???
Lâm Phong cười khẩy
- Mỹ Ly... Không còn quan trọng với cậu sao?
Nhắc đến Mỹ Ly Thiên Tường chợt thấy nhoi nhói ở khóe tim, như ại bóp nghẹn. Thật sự cậu sắp ngạt thở rồi!
- Không còn gì nữa tôi xin phép về.
- Cậu đứng lại đó. Cậu là thằng chó chết. Thằng tồi bẩm sinh. Thằng thất hứa. Thằng đểu chó. Thằng bỉ ổi.
Bị Lâm Phong sỉ nhục nhưng cậu chỉ đứng im, là do cậu sai không nói hay là do cậu đau lòng quá đến mở lời mà cũng không mở được nữa chăng?
-------------------
Sáng nay tôi dậy đã nghe dì Lan báo tin hắn có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-thay-hay-chong/119822/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.