Thầy cũng nhanh chóng ngước lên nhìn tôi, tôi bối rối, quả thật tôi ngượng quá.
- Thầy vẫn chưa có đâu nhé!- Thầy nhìn tôi chậm rãi nói.
- D...Da...Dạ...- Tôi dạ lấp rồi nhanh chóng ngồi xuống, đứng đó nhìn thầy một lúc nữa có nước tôi đập đầu vào gối tự tử vì muối mặt.
Tiết học cũng trôi qua, thầy bước ra khỏi lớp làm tôi nhẹ nhõm biết bao, thầy ngồi thêm chút nữa chắc tôi mua thuốc trợ tim về uống sớm.
Mà... Tôi tò mò lắm! Thầy mới hai mươi tuổi. Sau lại được đi dạy rồi nhỉ? Chắc các bạn trong lớp này hiểu, tôi thử tóm một tên hỏi xem sao.
Ngay lúc đó tôi sẳn tay đập vào vai cậu bạn này ngủ nảy giờ.
- Nè! Quay ra nói chuyện chút đi.
Tên trước mặt bỗng nghe tiếng tôi nó thì ngóc đầu dậy, hắn quay sang nhìn tôi.
Hỡi Thánh Thần ơi. Chuyện gì thế này, tôi bị hoa mắt à? Người trước mặt sao như anh em với thầy vừa nãy thế này. Giống lắm!
Tên đó nhìn tôi cười hiền.
- Cậu không nhìn lầm đâu. Bọn tôi giống nhau đến thế đấy.
- Ơ... Sao...
- Trông mặt cậu xem, đần nát ra.
Cậu ta nói xong rồi đưa tay cốc đầu tôi một cái rõ đau. Quay lên lại gục mặt ngủ tiếp. Chỉ có tôi là thừ mặt ra mà suy nghĩ.
Tôi quay sang hắn, thấy hắn đang mang heardphone ung dung ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, tôi chẳng dám làm phiền, có chết tôi cũng chẳng dám làm phphiềnCon nhớ có lần tôi chọc giận hắn mà hắn đã tìm cách cho tôi nhịn đói tận hai ngày. Nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-thay-hay-chong/119819/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.