Editor: Táo | Beta: Mướp
Mặc dù vừa vào hang cọp một chuyến, mất ngọc bội, nhưng lại được viên dạ minh châu hiếm có. Chuyến lên Bắc này cũng không tệ.
Quanh dạ minh châu tỏa ra hào quang chói mắt, cầm trong tay lạnh lạnh, giấu trong phục lộ ra ánh sáng mờ ảo. Trong xe ngựa, hai cha con thay nhau thưởng thức vật này, thích đến mức không rời tay, cuối cùng lại phát hiện ra trên viên dạ minh châu cũng có ba chữ: “Bình Nam Vương”… Đây chính xác là loại chuyện Đoạn Tầm có thể làm ra.
Dù sao cũng là đồ vật của vương phủ, Giang Cửu Lưu vốn còn hơi lo lắng, nhưng không đành lòng khi thấy Giang Thượng Nguyệt khóc lóc la lối um sùm, nhân dịp người trong phủ Bình Nam vương còn chưa tay tay, lần này lại mướn một chiếc xe ngựa chạy về phía nam. Xe đi một đường suôn sẻ không bất trắc, ai ngờ vừa mới ra khỏi thành, Giang Thương Nguyệt lại la lên mình bị mất khóa trường mệnh! Khóa trường mệnh này có khi nàng mới sáu tuổi rưỡi, bái Càn Vô Cực môn, Sư thúc tổ tự mình đeo cho nàng, đối với nàng mà nói nó có ý nghĩa rất quan trọng.
Vô Cực môn một thời hiển hách, nay đã diệt môn, khóa trường mệnh này là tưởng niệm duy nhất của nàng.
Khóa trường mệnh đeo trên cổ nàng, sao có thể vô duyên vô cớ có chân chạy mất?
Bất lực, Giang Cửu Lưu một lần nữa phải quay đầu ngựa, trở lại phố Vĩnh An. Hai cha con tìm kiếm ba ngày, ngoại trừ nhặt được một tấm đồng ra, cái gì cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-thanh-yen-sa/242937/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.