Chương trước
Chương sau
Editor: Táo |  Beta: Mướp
Mặc dù vừa vào hang cọp một chuyến, mất ngọc bội, nhưng lại được viên dạ minh châu hiếm có. Chuyến lên Bắc này cũng không tệ.
Quanh dạ minh châu tỏa ra hào quang chói mắt, cầm trong tay lạnh lạnh, giấu trong phục lộ ra ánh sáng mờ ảo. Trong xe ngựa, hai cha con thay nhau thưởng thức vật này, thích đến mức không rời tay, cuối cùng lại phát hiện ra trên viên dạ minh châu cũng có ba chữ: “Bình Nam Vương”… Đây chính xác là loại chuyện Đoạn Tầm có thể làm ra.
Dù sao cũng là đồ vật của vương phủ, Giang Cửu Lưu vốn còn hơi lo lắng, nhưng không đành lòng khi thấy Giang Thượng Nguyệt khóc lóc la lối um sùm, nhân dịp người trong phủ Bình Nam vương còn chưa tay tay, lần này lại mướn một chiếc xe ngựa chạy về phía nam. Xe đi một đường suôn sẻ không bất trắc, ai ngờ vừa mới ra khỏi thành, Giang Thương Nguyệt lại la lên mình bị mất khóa trường mệnh! Khóa trường mệnh này có khi nàng mới sáu tuổi rưỡi, bái Càn Vô Cực môn, Sư thúc tổ tự mình đeo cho nàng, đối với nàng mà nói nó có ý nghĩa rất quan trọng.
Vô Cực môn một thời hiển hách, nay đã diệt môn, khóa trường mệnh này là tưởng niệm duy nhất của nàng.
Khóa trường mệnh đeo trên cổ nàng, sao có thể vô duyên vô cớ có chân chạy mất?
Bất lực, Giang Cửu Lưu một lần nữa phải quay đầu ngựa, trở lại phố Vĩnh An. Hai cha con tìm kiếm ba ngày, ngoại trừ nhặt được một tấm đồng ra, cái gì cũng không tìm ra. Giang Thượng Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, rất có khả năng là đã rơi mất ở phủ Bình Nam vương, phủ Bình Nam vương thủ vệ nghiêm ngặt, hai cha con chỉ có thể lén lẻn vào.
Phủ Bình Nam vương vị trí rất cao, ở giữa đường phố phồn hoa, cửa lớn màu đỏ đóng chặt, đèn lồng đỏ thẫm treo cao, hai bên cổng bày hai đầu sư tử đá lớn uy mãnh, vả lại hai bên đều có thị vệ canh giữ, kín cổng cao tường, so với tường vây của dân thường cao hơn đến một thước rưỡi. Cho dù là một con chim bay cũng phải cẩn thận tránh đụng phải
“A Nguyệt, bức tường này. Quá cao, cha không thể leo lên được.” Giang Cửu Lưu lộ ra vẻ sợ hãi…
“Gạt người! Thân thủ mạnh mẽ của phụ thân đâu!”
Giang Thượng Nguyệt trộm Dạ Minh Châu, trong vương phủ nhất định sẽ phái thêm người tuần tra. Giang Cửu Lưu e ngại chuyện này, nên mới do dự không muốn lẻn vào. Dù sao cũng đã đi vào một lần, vất vả lắm mới thoát ra được, lúc này lại chui vào hang cọp. Thật quá xui xẻo!
Đang lúc Giang Thượng Nguyệt lén lút bàn bạc với Giang Cửu Lưu làm thế nào để dùng Dạ Minh Châu “nhặt” được đổi lại khóa trường mệnh, vừa hay lại bị Hàn Anh bắt được. Hàn Anh đã chờ sẵn trên nóc nhà một hồi lâu, hóa ra lại có kẻ tự sa vào lưới.
“Thích khách, bắt được rồi.” Hàn Anh làm ra khuôn mặt quỷ
Mặc dù bị trói thành cái bánh chưng lớn, nhưng Giang Thượng Nguyệt vẫn biện minh: “Ngươi mới là thích khách, cả nhà ngươi đều là thích khách! Không giết người, không phóng hỏa, sao lại nói là thích khách?”
“……”
Có vẻ như hắn đã nghe câu này ở đâu đó?
“Cứu mạng! Giết người! Bình Nam vương phủ cưỡng đoạt dân nữ! Hảo hán cứu mạng, bổn cô nương mới mười bảy tuổi! Ta không muốn chết! Có vương pháp không? Có thiên lý không? Cứu mạng…” Cái miệng Giang Thượng Nguyệt không lựa lời, hét loạn cả lên.
Nữ nhân ríu rít, giọng nói đến chói tai, Hàn Anh khinh thường không thèm tiếp chuyện này, đành dùng mê hồn hương khiến nàng ngất xỉu, một là không làm, hai đã làm làm làm đến cùng, tiện thể khiến Giang Cửu Lưu ngất xỉu cùng luôn.
Chờ hai cha con tỉnh lại, đã là ba canh giờ sau
“Người của phủ Bình Nam vương thật hạ lưu! Bình Nam Vương cũng hạ lưu như vậy! Phi!”
Giang Thượng Nguyệt lải nhải mắng, nhưng phòng củi hẻo lánh, lại còn là “thích khách” đại hiệp Hàn Anh bắt về, không ai thèm đếm xỉa đến nàng.
Hàn Anh thích người khác gọi hắn là “đại hiệp”, người trong vương phủ ban đầu cũng kháng cự, nhưng bất lực thay, Hàn Anh một thân khinh công tốt, tới lui thoắt ẩn thoắt hiện, có khi xuất hiện trước mặt người khác, lặng yên không một tiếng động, dọa người ta đến mất hồn!
Đoạn Tầm vừa đi đến gần phòng củi, thật trùng hợp, vừa mới ngáp một cái, đã nghe có người mắng mình.
Hắn đẩy cửa phòng củi ra, lắc lư cái ấm đun nước trong tay: “Muội muội, khát nước không, uống nước.”
Nghe xong lời nhắc nhở của Đoạn Tầm, giờ đây Giang Thượng Nguyệt cũng cảm thấy hơi khô họng: “Có chút.”
Giang Cửu Lưu nói: “Vương gia đại nhân đại lượng, bảo bối dạ minh châu của ngài còn nguyên không hao tổn gì, đưa tới trả cho ngài, cầu xin Vương gia khai ân thả hai cha con chúng ta đi”.
“Thứ đó đâu tính là bảo bối, trong vương phủ ta còn nhiều đồ tốt hơn.” Đoạn Tầm nhìn thoáng qua Giang Thượng Nguyệt, nhíu mày, cười nói: “Gửi nàng câu này, đừng có ý với bổn vương.”
Lại nữa? Đăng đồ lãng tử!!!!!
“Vậy còn không mau thả chúng ta ra?” Giang Thượng Nguyệt sắp không thở nổi “Nói cho bổn vương biết, trong thư phòng bổn vương nhiều bảo bối như vậy, vì sao nàng chỉ lấy đi mỗi viên Dạ Minh Châu?”
Không phải vì nó nhỏ, dễ mang theo sao?
“Ta… Chính ngài làm mất đồ, ta chỉ là có lòng tốt nhặt về cho ngài!”
Hắn cao ráo, mặt mày tuấn tú, từ trên cao nhìn xuống nàng, không khỏi khiến người ta cảm thấy áp lực, Giang Thượng Nguyệt gạt người không bao giờ ấp úng, không hiểu sao nay lại cảm thấy chột dạ.
Tất nhiên, Giang Thượng Nguyệt sẽ không nói cho hắn biết, nàng muốn đem viên dạ minh châu này về phương nam khoe với tiểu sư ca Phù Dư và Giang Xuân Nhã, lừa rằng mình ở kinh thành đã kết giao được với một vị vương gia có tiền. Nếu tiểu sư ca không tin, nàng sẽ đưa Dạ Minh Châu cho hắn xem. Còn nữa, sau này ai còn cười nhạo nàng có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, nàng sẽ lấy viên dạ minh châu này ra hù dọa bọn họ.
Nguyên nhân là, ở phía nam lão nhân đại chiến nam bắc triều, không thể không nhắc tới phụ thân của Bình Nam Vương là Đoạn Uẩn. Mười năm trước, ông dẫn dắt quân đội Đoạn gia xuống phía nam, rửa máy Nam Triều, giết người như ma, dung túng quân đội ở phía nam… Cướp bóc, không chuyện ác nào mà không làm, mười phần là một đại ma đầu. Con trai của hắn là Bình Nam vương tử thừa hưởng từ cha, trở thành tiểu ma đầu trong miệng dân chúng kinh thành. Nghe nói, tiểu hài tử không nghe lời, người lớn sẽ dùng lắc hổ hù dọa hài tử, mà ở phía nam, tiểu hài tử sợ nhất chính là đại ma đầu, tiểu ma đầu…
Không biết là từ khi nào, Giang Thượng Nguyệt luôn thề với lòng mình, hi vọng kiếm được một tín vật của phủ Bình Nam vương, là gì cũng được, mà trên tín vật khắc ba chữ “Bình Nam Vương” thì càng tốt.
Những thứ này đều là bí mật của Giang Thượng Nguyệt, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Đoạn Tầm biết
Đoạn Tầm không nói gì nữa, dùng dao cắt đứt sợi dây thừng đang trói trên người nàng, Giang Thượng Nguyệt bất động một tư thế trong khoảng thời gian dài, chân đã tê dại, lúc đứng dậy, gót chân không vững vàng, lảo đảo lại đụng vào sau người Đoạn Tầm. Đoạn Tầm nhanh tay kéo eo nàng lại. Vốn như một đoạn điển tích kinh điển anh hùng cứu mỹ nhân, không khéo thay, chân Giang Thượng Nguyệt lại giẫm lên đôi giày Đoạn Tầm vừa thay…
Hắn lại bị Giang Thượng Nguyệt xúc phạm???
Giày đối với cô nương này là phế phẩm sao?
Nếu như lần đầu tiên Giang Thượng Nguyệt là cố ý, lần thứ hai là cố ý, còn ngay lúc này đây, nàng tuyệt đối là vô ý. Đành phải nói chuyện đầm ấm hẳn ra: “Đoạn… Đoạn vương gia, tiểu nhân thật không cố ý.”
Bị một cô nương không lớn không bé gọi ra ba chữ “Đoạn vương gia”, Đoạn Tầm lại cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hiểu là vì sao. Sau đó, hắn khoanh tay, nhún nhún vai: “Đồ ngốc, bổn vương có rất nhiều bạc.”
Đoạn Tầm hồn nhiên không thèm để ý gì đến giày của mình, hắn, lại ra lệnh
“Gọi ca ca~”
Nghe xong lời hắn nói, cảm giác áy náy của Giang Thượng Nguyệt ngay lập tức đã biến mất.
“Đăng đồ lãng tử! Ngươi đừng có được một tấc tiến một thước! ”
“Được rồi, được rồi, uống chút nước, uống xong hãy mắng bổn vương.”
Đối mặt với sự chủ động lấy lòng của Bình Nam vương, Giang Thượng Nguyệt tạm thời không so đo với hắn, nàng uống ùng ục một hơi cạn sạch, uống xong cảm thấy thoải mái hơn hẳn
Đoạn Tầm nhướng mày: “Nàng không sợ bổn vương hạ độc?”
Nàng uống đã đời, trên môi còn có vết nước, có vẻ như đôi môi đỏ mọng càng thêm tươi sáng
Nàng nổi giận đùng đùng và gần như muốn nhảy dựng lên: “Ngài dám!”
Hắn có gì mà không dám? Hắn chính là Bình Nam Vương Đoạn Tầm! Nhìn tiểu cô nương trước mắt ồn ào, thật thú vị. Nàng ta khác với các nữ tử ở kinh thành, nữ nhân kinh thành quy củ đoan trang, lời nói đều thể hiện ra là một tiểu thư khuê các. Còn nàng tươi tắn, ấm áp và đầy sức sống.
Còn Giang Cửu Lưu thì kêu khổ không ngừng, mặc kệ nước có hạ độc hay không: “Cha khát đến trong miệng đều đã bốc hỏa rồi!”
Giang Thượng Nguyệt lúc này mới nhớ ra cha còn bị trói, vì thế nhanh tay cởi trói cho Giang Cửu Lưu. Động tác cởi tró như nước chảy mây trôi khiến Đoạn Tầm há hốc mồm. Cách Hàn Anh buộc dây trói muôn hình muôn vẻ, công phu có ai có thể cởi bỏ dễ dàng.
“Này, nhìn cái gì? Mau trả lại khóa trường mệnh của cho ta, ngươi cho rằng ta đến vương phủ làm gì chứ?”
“Khóa gì? Đó không phải là thứ đồ chỉ có trẻ con mới đeo sao?” Dừng một chút, hắn lại nói: “Nàng không phải muốn đến gặp riêng bổn vương sao? Tiểu mỹ nhân?”
Nàng ta lần thứ hai nhắc tới khóa trường mệnh trước mặt Đoạn Tầm, Đoạn Tầm lại nói mình chưa từng thấy qua vật này, chắc là nàng vứt ở nơi khác. Gia nghiệp phủ Bình Nam vương lớn, kỳ trân dị bảo trong thiên hạ đều có, Đoạn Tầm thật sự không cần phải gạt nàng.
Nhưng Giang Thượng Nguyệt tính tình nóng nảy, trong mắt đều là sương mờ mù mịt, khóa trường mệnh là vật tưởng niệm duy nhất mà sư thúc tổ để lại cho nàng. Năm nàng sáu tuổi, bị sốt cao suýt nữa mất mạng. Giang Cửu Lưu bế nàng đi khắp nơi cầu thần y, vô tình gặp được trưởng lão phái Vô Cực Thanh Vi đạo nhân cứu giúp, còn thu nhận nàng vào môn hạ làm đệ tử, còn cái khóa trường mệnh là lúc bái sư nhập môn sư thúc tổ đã tự tay đưa cho nàng.
Khóa trường mệnh không ở phủ Bình Nam vương, vậy có lẽ đã bị rớt mất ở bên ngoài. Hai cha con bọn họ đã lúc tung nơi mình ở ở kinh thành, vẫn không thu hoạch được gì, không khỏi uể oải trong người.
Giang Thượng Nguyệt một mực khẳng định mình nhặt được của rơi, nhặt ngọc bội còn không quên để nó vật về nguyên chủ, nên mới tới đây. Vậy nên, Đoạn Tầm nhất định phải báo đáp nàng. Còn nữa, khóa trường mệnh mất, Đoạn Tầm không thoát khỏi liên can. Nếu không phải Đoạn Tầm năm lần bảy lượt gây phiền toái cho nàng, quấy nhiễu tâm trí nàng, thì nàng cũng không đến nỗi làm mất cái khóa trường mệnh!
Vì thế, tất cả là do hắn ta!
Lời Giang Thượng Nguyệt nói hợp tình hợp lý, Đoạn Tầm dù có muốn giải thích thế nào cũng thành ngụy biện. Vậy nên, hắn đành phái người đi khắp nơi trong kinh thành để tìm khóa trường mệnh, cho dù không có thu hoạch gì thì coi như là làm người tốt một hồi Giang Thượng Nguyệt chủ động trả lại “Dạ Minh Châu”, lại muốn Đoạn Tầm thể hiện lòng biết ơn mà cảm tạ, ra sức nói bóng gió hắn… muốn hắn mời bọn họ một bữa cơm và cho ngủ lại đây một đêm Chuyện ngoài ý muốn của Giang Thượng Nguyệt chính là, Đoạn Tầm lại vui vẻ đáp ứng. nàng thầm nghĩ; Phủ Bình Nam Vương đại nghiệp lớn, thêm một cái miệng ăn, giống như nhổ một sợi lông tơ từ thân con trâu, có là gì đâu chứ. Hành động của mình, chỉ là cướp của người giàu chia cho người nghèo, mà người nghèo kia chính là nàng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.