Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau thế nào nhỉ? Tớ chẳng nhớ nữa, chắc cậu cũng chẳng nhớ nổi đâu. Cậu trong trí nhớ của tớ hình như hơi vô tâm thì phải. Tớ biết lúc đó tớ không thích nói chuyện cho lắm thế nên cũng sợ nhìn người khác lắm, thế mà chẳng hiểu sao tớ và cậu lại thân nhau cho được ấy chứ.
Chúng ta không giống như những đôi bạn khác phải không? Chúng ta nhà tuy không xa nhưng lại chẳng mấy khi đi chơi cùng nhau, nói chuyện hay tâm sự cùng nhau nhiều. Cậu đôi khi còn chẳng cho tớ lấy một cuộc hẹn đi chơi chủ động nào, toàn là tớ phải lên nhà cậu và hẹn cậu cùng đi chơi mỗi khi muốn. Cậu như vô tâm với mọi thứ ý nhưng tớ biết cậu vẫn còn nhớ cái đứa bạn thân hay làm phiền này. Tớ cũng chẳng nhận ra mình hình như thích cậu rồi. Chẳng hiểu sao mỗi lần tớ vui tớ lại muốn cậu vui cùng tớ, tớ buồn dù không muốn ai cùng buồn nhưng lại rất muốn tâm sự cùng cậu, tớ đau hay mất phương hướng người đầu tiên nghĩ đến chẳng ai khác ngoài cậu cả. Cậu không cho tớ lời khuyên, không vẽ đường cho tớ đi chỉ là tớ muốn cậu hiểu tớ thôi. Như vậy có được gọi là yêu không?
Một ngày kia sau nhiều ngày suy nghĩ đắn đo tớ quyết định nói nỗi lòng mình với cậu. Với cậu tớ chẳng muốn dấu gì cả mặc dù tớ cũng sợ lắm. Sợ cậu sẽ ghê tởm mà lánh xa tớ ra hoặc vẫn là bạn nhưng khoảng cách khác đi, có khi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-to-lac-huong-roi/2582199/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.