Tớ cứ nghĩ đoạn kết của chúng ta phải tươi đẹp lắm, nhưng mà như vậy cũng tốt. Tớ biết cậu không giống tớ, chỉ là tớ quá cố chấp mà thôi, cố chấp yêu một người không giống mình, cố chấp níu kéo một người không thuộc về mình. Bây giờ tốt rồi, cậu an yên với gia đình của mình, tớ hài lòng với cuộc sống hiện.
Nhưng mà cậu biết không, dù qua đi rất lâu như thế nhưng vị trí của cậu trong tim tớ vẫn chưa từng thay đổi. Có những thứ mãi mãi không thể thay đổi, có muốn thay đổi cũng không được. Cậu biết không, cô bé cũng kì quái lắm, tớ vẫn luôn quan tâm đến cậu, cô bé sẽ ghen nhưng không làm toáng lên vì hai đứa tớ đã có cam kết ngay từ đầu, nhưng mà chỉ là cam kết xuông mà thôi thế mà cô bé vẫn rất giữ lời hứa. Vì có cô bé tớ mới biết trong lòng tớ vốn vẫn chưa từng buông bỏ cậu.
Cậu có từng nhớ tớ chưa? Dường như ngày nào tớ cũng nhớ, nhớ mỗi sáng sớm sẽ có người cần tớ gọi dậy dục đi nấu cơm, có người chờ tiễn tớ đi làm, mỗi buổi trưa sẽ đúng giờ gọi điện hỏi tớ có về ăn cơm không, nhắc tớ nhớ phải ăn cơm, mỗi tối chờ tớ đi làm về cùng ăn cơm, cùng đọc sách, cùng đi ngủ. Bây giờ cũng có người như thế, có người đi cùng tớ mọi lúc, không thấy tớ sẽ lo lắng, không gặp vài tiếng là làm loạn nhưng mà vẫn chẳng giống như lúc có cậu, tớ thật sự nhớ cậu.
Cuộc sống chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-to-lac-huong-roi/2582182/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.