Thế giới này trong mắt cậu là một màu xám, một màu xám tẻ nhạt. Chẳng xinh đẹp cũng chẳng xấu xí, tồn tại như một định luật bắt buộc phải tuân theo.
Mọi thứ đều thật nhàm chán.
Tại sao con người lại có cảm xúc? Tại sao lại biết đau khổ, biết hạnh phúc, biết yêu thương?
Đức Nhân không trả lời được, bởi chính cậu cũng không biết.
Lưu Đức Nhân từ khi sinh ra đã là một người bất cần đời, cậu chẳng chán ghét gì thế giới này, chỉ là đối với nó không có hứng thú.
So với con người Đức Nhân thích thiên nhiên cây cỏ hơn, vì chúng vô tri vô giác, chúng đẹp một cách bình lặng. Còn con người là một loại sinh vật ồn ào và phiền phức, bởi họ có thất tình lục dục.
Đức Nhân hoàn toàn không hiểu vì lí do gì mà anh trai cậu, Kỳ Khôi lại cãi lại ba mẹ chỉ vì một cô gái chẳng có quan hệ ruột thịt, từ bỏ cả tiền đồ rộng mở để làm thêm ở một tiệm sách bình thường. Hành động ngu ngốc và vô vị này cậu thật sự không hiểu.
Sau cùng ông anh trai quý hóa của cậu đã thành công chọc ba mẹ tức giận đến độ không muốn nhìn mặt thằng con trai ngỗ nghịch của mình, chỉ có thể xách va li bỏ đi. Mà Lưu Đức Nhân cậu cũng suýt nữa bị túm cổ đi theo.
Tuyệt đối không làm chuyện mình không thích. Đây là châm ngôn sống của Đức Nhân, không ai có thể thay đổi được. Vì vậy cậu ở lại với Kỳ khôi và dì Khương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-thi-sao-van-cu-yeu/2720794/chuong-101-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.