Vốn muốn đi xa một chuyến tìm kiếm tư liệu viết bài nhưng không ngờ sáng hôm sau tuyết đột nhiên rơi lớn như vậy. Thảm tuyết dày trắng xóa như lông mèo phủ lên mặt đường, cái lạnh xuyên qua lớp áo vải xâm nhập tận sâu trong da thịt.
Tôi từ ngoài trở về trên tóc và vai đều đinh tuyết, sau khi tan thành nước đá thì ngấm vào người đau buốt vậy mà Tuyết Hoa vẫn ở bên ngoài phòng tắm càu nhàu
- Đã biết hôm nay tuyết lớn vậy mà còn đi ra ngoài, lỡ mày cảm thì ai nấu cơm cho tao?
- Đấy là do tao quên cầm theo ô đấy chứ.
Tôi từ bên trong trả lời nó. Mọi khi trời có tuyết tôi đều đem ô theo, hôm nay lại quên không cầm. Vốn nghĩ ngồi trong xe chắc không sao nhưng ai ngờ tuyết rơi lớn xe cũng không đi được phải để ở công ty, tôi đành quốc bộ về nhà. Cũng may lúc đi ngang qua một nhà hàng gia đình có một cậu bé chạy đến cho tôi mượn ô nếu không tôi còn thảm nữa.
Tuyết Hoa vẫn không thôi trách móc
- Vậy mày không biết tự mua à?
- Tiền và túi xách đều để quên trên xe
- Hờ, tuần này mày có vẻ xui xẻo tốt nhất bớt ra khỏi nhà kẻo gặp họa sát thân.
Cái con chỉ giỏi ăn nói lung tung.
Tôi lau khô tóc đi đến bên cửa sổ nhìn tuyết trắng bay đầy trời, một cơn mưa tuyết dày đặc và lạnh lẽo.
Trước kia tôi từng mơ ước được nhìn thấy tuyết, sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-thi-sao-van-cu-yeu/2720781/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.