Thiên Huy giúp tôi đưa Đức Nhân tới phòng y tế, tôi đem Đức Nhân nằm xuống giường.
Tôi loay hoay lấy thuốc sát trùng cùng bông băng trong tủ, mùi thuốc nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng.
Đức Nhân vẫn không tỉnh, tôi cố nhẹ nhàng hết sức làm sạch vết thương trên người cậu, một cỗ nộ khí tuôn trào trong họng.
- Ra tay nặng như vậy, thật muốn quay lại đập cho bọn họ thêm một trận.
- Sao vậy? Xót à?
- Tất nhiên là x... Cậu ghen đấy à?
Tôi cười đùa cợt với Thiên Huy hắn nhăn mặt bỏ ra ngoài.
Tính tình Đức Nhân vốn trầm lặng lại không thích chỗ ồn ào, không nghĩ tới cậu ấy sẽ đến xem trận đấu bóng. Lại còn bị đánh tới mức này.
Tôi đóng lại hộp thuốc, nhân lúc cậu ấy chưa tỉnh tôi tốt hơn vẫn nên rời đi.
Cẩn thận chỉnh lại chiếc chăn trên người Đức Nhân tôi khẽ khàng ra khỏi phòng.
Thiên Huy đứng dựa người ngoài cửa mắt nhìn về một khoảng không vô định, tập trung vào điểm xa xăm nào đó trên nền trời lạnh lẽo xám ngắt. Thấy tôi mới quay đầu hỏi
- Cậu ta chết chưa?
- Chưa, để cậu thất vọng rồi
Hắn thở dài một tiếng phối hợp làm như thật sự tiếc nuối, sao tâm tư hắn càng ngày càng xấu xa vậy?
- Ban nãy bị đẩy ngã có đau không!
- A
- Sao vậy? Quên luôn bản thân mình cũng bị thương à?
Tôi xua xua tay phản bác, lúc này mới sực nhớ ra mình từng ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-thi-sao-van-cu-yeu/2720746/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.