Người nhà tôi nhất quyết tin Đức Nhân là bạn trai tôi, có giải thích thế nào cũng không được. Mỗi lần tôi hướng Nhân cầu cứu cậu ta lại trưng ra bộ mặt thờ ơ hờ hững liên-quan-gì-tới-tớ hại tôi bị Khả Vũ lườm đến cháy da mặt.
Mọe! Họa rõ ràng đều do cậu gây ra.
Ngoài những lúc đầu óc cậu ta bị ủi phẳng hay não bị thiếu nếp nhăn lâu lâu tỏ ra trẻ con thì thường ngày vẫn hay thấy bản mặt quan tài thiếu máu lầm lì của cậu ta lượn lờ bên cạnh.
Tôi mắt nhắm mắt mở coi như mù không để ý đến người ăn cơm nhà mình, ngủ trên sofa nhà mình, bắt cóc mèo quả mình, quan trọng nhất là tên mặt than kia thường xuyên nằm lên đùi tôi mà ngủ.
Tôi khó chịu ra mặt.
- Hoặc là cậu tránh ra kia hoặc là tớ tạm thời tịch thu đầu cậu để vào thùng xốp. Nào chọn đi
-...
Được rồi, tôi không có bản lĩnh uy hiếp cậu
Tôi đập quyển sách xuống bàn cố giữ nụ cười trên môi nhỏ nhẹ hết sức với Đức Nhân
- Cậu muốn ngủ tớ có thể cho cậu mượn giường để ngủ, cậu nằm ở đây sẽ không yên tĩnh đâu.
- Không sao, chỉ cần cậu nín thở là mọi thứ sẽ yên tĩnh lại ngay.
- Trong phòng có đủ gối đủ chăn biến vào đấy mà nằm
-...
-...
- Trên người cậu êm hơn.
Nói xong còn chọt chọt vào eo tôi. Đây là ngầm chê tôi béo đấy hả. Lão hổ không ra uy còn tưởng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-thi-sao-van-cu-yeu/2720723/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.