Tuyết Hoa chắp tay, vái như vái thổ địa, luôn miệng nói xin lỗi, dù sao cũng là do nó uống say, người ta nói không nên chấp kẻ say, huống chi là một kẻ say còn mắc bệnh tâm thần. Vì vậy tôi cũng không chấp, tôi vốn lương thiện mà. Thế nên tôi đành phải ban phát lòng từ bi mà tha thứ cho nó.
- Mày nghĩ tao sẽ nói thế hả? Đường có mơ nhé.
Tôi bẻ tay rôm rốp, cười gian xảo nhìn nó, Khả Vy tôi có vay có trả tuy không nhớ lâu nhưng được cái thù dai, nhân lúc kí ức còn mới phải tính sổ sòng phẳng một chút.
Tuyết Hoa lùi sau ba bước chuẩn bị tư thế chạy, trước khi tôi xông vào nó đã bị đám người kia vây quanh cho ăn hành ngập mặt rồi. Tôi nhàn nhã ngồi một bên nhìn bạn thân lăn lộn đau khổ trong đống tạp nham hỗn độn mà chẳng thèm đói hoài. Tôi ấy à, phải giữ lấy hình tượng hiền lương thục đức chứ, phải hơm?
***
Buổi sáng thứ hai của chuyến đi, cả nhóm kéo nhau lang thang quanh thành phố phát hiện được rất nhiều quán ăn ngon, khám phá hết mọi ngóc ngách mới chịu về.
Điểm dừng chân cuối cùng là siêu thị bách hóa tổng hợp, dù sao cũng mang tiếng đi xa, phải mua chút quà chứ. Với lại tôi đã hứa sẽ mua quà cho Kỳ Khôi thì phải biết giữ lời. Sau một hồi chọn tới chọn lui cuối cùng chọn cho anh một bộ chuông gió, nghĩ mà xem trong những ngày hè mát mẻ, chuông gió kêu đinh đang, mĩ thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-thi-sao-van-cu-yeu/2720667/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.