Tôi khom người chui vào hang vừa nhỏ vừa thấp, thật ra nó giống một hốc đá hơn hang. Thiên Huy lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, giúp tôi lau sạch vết xước trên chân, tôi luôn miệng nhắc hắn phải nhẹ tay một chút. Tôi bấm bấm điện thoại, gọi cho nhóm người Tuyết Hoa, thế nào lại không có bất kì ai bắt máy, Thiên Huy dán ngay ngắn miếng băng cá nhân cười chế giễu.
- Chỉ có cậu ấy, đi ra biển mới đem túi xách đủ cả điện thoại đem cả băng cá nhân thôi, bọn họ đều để điện thoại trên bờ hết rồi.
- Hừ, thiển cận, không có mắt nhìn.
- Được rồi, mưa to như vậy, còn không biết khi nào mới có thể tạnh.
Thiên Huy thở dài, dựa vào vai tôi, mái tóc hắn ẩm ướt cọ vào da mặt ngứa ngứa khó chịu nhưng tôi lại không nỡ đẩy ra. Để điện thoại vang lên một bản nhạc buồn của ngày mưa, gió bên ngoài chẳng dịu bớt đi là bao, thốc vào hang từng đợt lá khô giòn tan. Tôi chỉ hận mình không đem theo cả áo khoác để mặc, hắn ta ngồi cạnh chỉ tiếp tục cười cười khoác lấy vai tôi ôm vào lòng, tôi chẳng kiêng nể áp sát vào hắn ôm chặt cứng, muốn truyền hết cái lạnh sang cơ thể ấm áp bên cạnh.
- Chỉ có cậu mới có thể thân mật quá mức như vậy với tớ thôi, Nhu Ngọc còn chưa dám đâu.
- Nhu Ngọc? Hai người còn chưa chia tay sao?
- Sao có thể chứ, cô ấy đáng yêu như vậy lại nhã nhặn hiểu chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-thi-sao-van-cu-yeu/2720657/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.