Tuyết Hoa ngồi thẫn thờ trên bãi cát, duỗi một chân chống một chân, vẻ mặt bất cần dán mắt nhìn từng cặp tình nhân như muốn ăn tươi nuốt sống, há miệng một cái ngoặm hết nửa quả chuối, sau đó tiêu sái vất vỏ sang đống vỏ chuối đã sắp chất thành núi bên cạnh. Phong Thương nhìn tôi rơi lệ, tôi lắc đầu cảm thán. Nó ấy à, lúc này đang thất tình nên cứ để nó ăn đi, lấp đầy dạ dày tự nhiên trái tim cũng sẽ đầy thôi, nhưng hình như túi tiền của Phong Thương không đầy được, chắc sắp bị nó ăn đến sạt nghiệp rồi.
Khoảng 12h trưa, không một ai có ý định về khách sạn nghỉ ngơi, tôi tranh thủ thời gian nhân lúc thiên thời địa lợi nhân hòa thưởng thức vẻ đẹp tự nhiên của trời đất, vươn mình ra phơi nắng. Còn chưa phơi được mấy giây Thiên Huy đã túm cổ lôi ngược tôi lại, bảo chỉ có não đầy chất trắng như tôi mới đi phơi xác lúc nắng gay gắt này, tôi thèm vào mà để ý đến hắn.
Ngồi thêm một lúc, nhìn mấy tên con trai chơi bóng chuyền, đào hố chôn nhau trên biển, tôi ngáp dài được chục cái. Đang gà gật thì điện thoại đổ chuông, em trai yêu quý không biết vì lí do gì lại gọi vào lúc này, tôi khẩn trương bắt máy hỏi thăm:
- Khả Vũ, có việc gì mà gọi cho chị vậy?
" Ừm, cũng không có gì cả, chỉ là sáng nay chị đi chơi, mẹ xung phong xuống bếp nấu cơm cho hai cha con, hiện tại ba đang ôm lấy WC không chịu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-thi-sao-van-cu-yeu/2720654/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.