Đêm trước ngày hành quyết, Liễu Ôn Thư bằng cách nào đó đã tìm được cách vào đại lao để gặp ta.
Huynh ấy nói rằng huynh ấy đang tìm cách đưa ta ra ngoài, hỏi ta có điều gì muốn nói với huynh ấy không.
Ta lắc đầu, vẻ mặt thờ ơ.
"Đây thực sự không phải là nơi huynh nên đến, huynh hãy nhanh chóng rời đi."
Ta khuyên huynh ấy nhanh chóng rời đi, nếu Lan Cảnh Tuyết biết huynh ấy đến gặp ta, huynh ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Liễu Ôn Thư là một thư sinh nho nhã yếu ớt, dù thông minh đến đâu cũng không thể đánh bại được Lan Cảnh Tuyết.
Ta biết tình cảm huynh ấy dành cho ta là đủ rồi, nhưng ta không thể để liên lụy huynh ấy đến nỗi mất mạng.
Ánh dương cao vợi, nhà ta bị đưa đến pháp trường chờ xử tử vào giờ ngọ.
Ta nhìn lên khán đài.
Giữa đám đông, Lan Cảnh Tuyết đang nhìn ta không chớp mắt.
Thấy ta đang nhìn về phía nàng ta, khóe miệng nàng ta chậm rãi nhếch lên, im lặng nói.
"đi c.h.ế.t đi."
Ta nhìn nàng ta cũng mỉm cười như vậy.
Nhìn thấy ta có thể cười ngay cả khi sắp chết, Lan Cảnh Tuyết không khỏi sửng sốt.
Nhưng chẳng bao lâu, đôi mắt nàng ta đã lấy lại được sự tự tin.
Nàng ta tiên đoán hôm nay nhà ta sẽ c.h.ế.t.
Nàng ta không hề biết rằng ngày c.h.ế.t của mình đã thực sự đến.
Thời gian trôi qua, ta không ngừng an ủi mẫu thân và đệ đệ để họ không còn sợ hãi.
Mẫu thân ta đã bỏ cuộc rồi, mẫu thân nhìn ta và đệ đệ mà nước mắt chảy dài trên má.
"Là phụ mẫu liên lụy đến các con, kiếp sau các con đầu thai thì đừng bao giờ đầu thai vào thế gia đại tộc nữa nhé."
"Có quá nhiều máu thịt đằng sau sự vinh hoa phú quý này, hãy tìm một nhà bình thường, sống một cuộc sống bình yên."
Ta muốn nói điều gì đó với mẫu thân nhưng ta đã kìm nén lại.
Vừa đến giờ ngọ, tên đao phủ nhanh chóng hành hình.
Đúng lúc này, một người đột nhiên vội vàng chạy tới.
"Thánh chỉ đã đến!"
Nghe ba chữ này, trong lòng ta lập tức yên tâm, ta quay lại nhìn mẫu thân.
"Nhà ta đã bình an."
Chẳng bao lâu sau, nhà ta bị đưa ra khỏi nơi hành quyết.
Trong mắt Lan Cảnh Tuyết tràn ngập sự lạnh lùng.
Ta hầu như không nhìn thấy nàng ta trước khi nàng ta biến mất trong đám đông.
Nhưng không lo lắng, cuối cùng nàng ta cũng không thể trốn thoát được.
Nàng ta dám cấu kết với Ninh An Hầu, lợi dụng hoàng đế bày mưu chống lại các đại tướng trong triều, nàng ta sợ rằng cho dù ngũ mã phanh thây cũng không đủ để dập tắt cơn thịnh nộ của hoàng đế.
13
Vào ngày thứ hai sau khi ta được thả trở về phủ, phụ thân ta cũng bắt giữ Lâm thế tử Ninh An Hầu và tàn quân của hắn, đưa chúng trở về Kinh thành.
Ta cố tình đứng giữa đám đông nhìn Lâm thế tử bị giam trong xe áp giải mà không chớp mắt.
Hắn ta bị trói trong dây xích, đầu tóc rối bù, hoàn toàn mất đi tinh thần phấn chấn trước đây.
Nhưng hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của phụ thân ta với ánh mắt đầy hận thù, như thể hắn ta sẽ lao tới lấy mạng phụ thân ta bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, hắn ta sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy nữa.
Kiếp này, hắn phải chết rồi.
Khi Liễu Ôn Thư đến gặp ta, huynh ấy vẫn không thể tin được sự thật rằng nhà ta đã an toàn.
Sau khi biết được những gì huynh ấy đã làm để cứu ta, ta bình tĩnh nói với huynh ấy sự thật.
Ngay từ ngày mẫu thân và ta vào cung, ta đã nói với Thái hậu đầu đuôi ngọn ngành ý định mưu phản của Lâm thế tử.
Thái hậu chỉ có một người con ruột duy nhất là hoàng đế, tất nhiên là chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ cho hắn.
Ta nói thẳng rằng trong cung có rất nhiều tai mắt của Lâm thế tử, nếu ta trực tiếp đến gặp hoàng đế để báo tin, sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ, đành phải cầu xin Thái hậu giúp đỡ.
Thái hậu biết chuyện đó rất kinh khủng nên đã ra lệnh cho ta cải trang thành cung nữ đến gặp hoàng đế.
Ta đem từng bằng chứng ta thu thập được cho hoàng đế.
Điều ta không ngờ tới là Lan Cảnh Tuyết thực sự đã báo tin trước ta một bước.
Nếu trong tay không có bằng chứng, hoàng đế khó có thể tin tưởng ta.
Hoàng đế hỏi giữa ta và Lan Cảnh Tuyết có thông đồng gì với nhau không, nếu không thì làm sao bọn ta có thể lần lượt vạch mặt Lâm thế tử.
Ta thẳng thắn nói rằng Lan Cảnh Tuyết đã nhiều lần lên kế hoạch để ta gả cho Lâm thế tử, bao gồm cả ám thị của Lâm thế tử với phụ thân ta.
“Thần nữ không muốn gả cho Lâm thế tử, phụ thân ta cũng lo lắng Lâm thế tử không đơn thuần là cưới thần nữ, nên đã âm thầm điều tra.”
“Về phần Lan Cảnh Tuyết làm sao biết được Lâm thế tử có ý mưu phản, thần nữ cũng không biết được.”
Ta đã nói chuyện một cách thành khẩn, nói rõ với hoàng đế rằng phụ thân ta có một đội quân hùng hậu, nếu Ninh An Hầu lôi kéo không thành chắc chắn sẽ cảm thấy thù hận.
Hơn nữa nếu như hắn có ý mưu phản, nhất định sẽ có cách dự phòng, nếu không lập tức nhổ cỏ tận gốc thì sẽ gây ra hậu quả khôn lường.
Ta đề nghị với hoàng đế rằng nếu phụ thân ta bị buộc tội vu khống, chi bằng tương kế tựu kế bằng cách khổ nhục kế.
Nhà ta đang ở trong đại lao, những kẻ đứng sau muốn khiến hoàng đế và các đại tướng trung thành của ta xa lánh nhà ta cũng sẽ lộ mặt.
Những người toàn tâm toàn ý đến hoàng đế cũng sẽ xuất hiện.
Hoàng đế có thể nhân cơ hội này dọn dẹp lại triều đình, nhà ta có thể chứng minh mình vô tội.
Ta không ngờ rằng mình đã đúng.
Phụ thân ta vừa đuổi theo Lâm thế tử thì bị hắn phục kích, bị thương nặng, phải trốn tạm thời trong một nhà dân, Lan Cảnh Tuyết ngay sau đó đã vào cung tố cáo phụ thân ta vì đã cấu kết với Lâm thế tử giúp hắn ta trốn thoát.
Một số triều thần cũng đứng bên ngoài đồng tình.
Hoàng đế nhanh chóng ra lệnh cho người thân cận báo tin với phụ thân ta, thủ đoạn khổ nhục kế này nhanh chóng khiến mọi người khó hiểu.
Để tránh lộ sơ hở, ta đã cố tình không nói sự thật với mẫu thân và đệ đệ.
Phụ thân ta cố ý để người thân cận của Lâm thế tử tìm thấy, nghe tin cả nhà ta sắp bị xử tử, phụ thân ta vô cùng đau lòng, vì cứu nhà ta,phụ thân sẵn sàng nương nhờ Lâm thế tử giúp đỡ hắn đạt được đại nghiệp.
Tin tức ta bị dùng hình trong đại lao nhanh chóng đến tai Lâm thế tử.
Phụ thân ta luôn coi trọng tính mạng của những người thân trong nhà nên đã rút dao ngay khi biết được sự việc này.
Lâm thế tử tin điều đó là thật, sau đó hắn đồng ý gặp phụ thân ta.
Nhưng hắn cũng rất thận trọng.
Hắn ta từ chối lộ mặt cho đến khi nhà ta bị đưa đến nơi hành quyết, tin tức được truyền ra ngoài thành vô cùng chính xác.
Có thể thấy hắn ta đã có rất nhiều tai mắt trong và ngoài thành.
Chỉ là dù có cẩn thận đến đâu thì hắn ta cũng sẽ luôn bỏ sót một nước đi.
Lan Cảnh Tuyết vào cung quy phục được lòng tin của hoàng đế, vốn dĩ đó là một chuyện tốt.
Nhưng sai lầm của nàng ta là không nên nghĩ đến việc làm hại cả nhà ta.
Nếu không phải nàng ta muốn mượn dao g.i.ế.t người, nàng sẽ không tiết lộ tin tức trước cho Lâm thế tử trước khi vào cung.
Sau khi Lâm thế tử bị bắt, hắn muốn cắn c.h.ế.t phụ thân ta, nhưng chính phụ thân ta đã tiết lộ tin tức, thả hắn đi.
Nhưng những người thân cận xung quanh hắn từ lâu đã không thể chịu nổi hình phạt, nên đã nhận tội.
Hoàng đế đã xử lý những tàn dư còn lại của Ninh an Hầu, cũng như những tai mắt đã bị Lâm thế tử mua chuộc.
Vào ngày Lâm thế tử bị xử tử, máu chảy thành sông trên pháp trường.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Lan gia cũng nằm trong danh sách xử lí.
Nhưng hoàng đế vẫn chưa ra lệnh trừng phạt Lan gia.
Họ chỉ bị cấm túc trong phủ, sau khi Lan Cảnh Tuyết bị bắt cũng không có tin xấu nào được truyền ra ngoài.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo thực sự đáng kinh ngạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]