Phần 8/
Chờ luật sư chuẩn bị xong xuôi, tôi cũng sẵn sàng cho chuyến bay về nhà.
Không biết là do tiềm thức của tôi hay thực sự là trùng hợp mà ngày tôi về nhà đúng là ngày Lý Viên Viên làm đầy tháng.
Lúc lên máy bay, tôi đặc biệt kiểm tra lại băng rôn mà mình chuẩn bị và check lại nhóm người tôi thuê đã kéo băng rôn đến đúng chỗ chưa.
Xuống máy bay, Hầu Mộng tự tay đến sân bay đón tôi: "Bây giờ chúng ta đi đến khu nhà của Lý Viên Viên?"
Tôi gật đầu: "Tất nhiên, dù sao thì cũng phải tận mắt xem thử món quà lớn do tôi chuẩn bị".
Hầu Mộng gật đầu, lái xe đưa tôi đến khu nhà của Lý Viên Viên.
Chúng tôi không xuất hiện mà để xe đậu ở cửa khu nhà và thấy những người tôi thuê kéo băng rôn đang xếp hàng. Dưới toà nhà, bảy, tám người kéo một băng rôn, trên đó viết: "Con gái nhà họ Lý yêu chồng tôi sâu đậm, là vợ chính thức, tôi đặc biệt đến đây để hỏi cưới và nhận nàng làm lẽ."
Ở dưới hàng chữ lớn này còn có một dòng chú thích trong ngoặc (là cô Lý Viên Viên, căn hộ số 502 tòa nhà 11).
Lúc này đúng là giữa trưa, có không ít người ra vào khu chung cư, biểu ngữ này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những cư dân đi ngang qua.
Họ chỉ vào biểu ngữ và bàn tán, cũng có người bắt đầu thảo luận về căn hộ số 502 tòa nhà 11.
"Căn nhà đó à, tôi biết, con gái họ không phải mới sinh em bé sao?"
"Đúng vậy, nghe nói là có bầu trước khi cưới, thì ra bố của đứa bé là chồng của người khác."
"Tôi đã nói con gái nhà họ không ra gì từ lâu rồi, cô ấy cũng không làm việc gì, cả ngày chỉ thích ăn diện lòe loẹt đi khắp nơi."
"Phải đấy! Con người trông mặt mà bắt hình dong, nhìn khuôn mặt cô ta là biết không phải là người tốt, nhìn giống hệt một con ả dâm đãng."
Người bàn tán càng ngày càng đông, và người tôi tìm thuê cầm băng rôn cũng rất chuyên nghiệp. Họ đứng đó để mọi người xem, những ai không nhìn rõ cũng chủ động tiến lên gần hơn.
Mỗi khi có người hỏi, họ sẽ trả lời: "Đúng đúng đúng, chính là Lý Viên Viên ở căn hộ 502 tòa nhà 11 kia, quyến rũ chồng của bạn thân của mình."
"Phải! Cô ta còn có con nữa."
Tôi nhìn cảnh này không nhịn được cười, đồng thời cũng thấy có người lấy điện thoại ra chụp ảnh muốn đăng lên mạng.
Tôi cũng không ngăn cản, dù sao chuyện này làm ầm ĩ cũng không phải tôi là người mất mặt.
Rất nhanh, Chu Hạ có vẻ như đã nhận được tin tức, vội vã từ trong khu chung cư chạy ra. Anh ta đọc thấy nội dung trên biểu ngữ tức giận đến không chịu nổi, muốn lao lên xé nát.
Tôi đã cố tình tìm mấy người to cao vạm vỡ và số lượng cũng chiếm ưu thế, anh ta căn bản không thể chạm vào họ.
Không còn cách nào khác anh ta chỉ có thể quay đầu trở lại tìm bảo vệ khu dân cư. Nhưng bảo vệ khu dân cư lại khinh thường nhìn anh ta một cái và nói: "Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm về an ninh trong khu dân cư, họ ở bên ngoài khu vực này cũng không có nguy hiểm đến an ninh, chúng tôi tại sao phải quản?"
"Anh chính là cái thằng bồ của cái ả tiểu tam đó phải không."
Rất nhanh đã có người nhận ra Chu Hạ, có mấy bà cô chỉ vào Chu Hạ nói: "Chính là hắn, thời gian này ngày nào cũng đến nhà họ Lý, đang phục vụ con gái nhà Lý làm đầy tháng đấy."
"Vợ hắn tôi đã gặp qua, một cô gái cực kỳ xinh đẹp, thằng đàn ông này đúng là mù mắt rồi!"
Chu Hạ bị một đám người chỉ thẳng vào mặt chửi, chỉ có thể vừa xấu hổ vừa tức giận.
Không còn cách nào, anh ta chỉ đành hậm hực trở về khu dân cư, những người cư dân kia càng hăng máu chửi theo anh ta phía sau.
Rất nhanh, điện thoại của tôi liền reo lên, lúc xuống máy bay tôi đã cho số của Chu Hạ ra khỏi danh sách đen.
"Vợ ơi, em... em đã về chưa?" Anh ta hơi căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí, như thể đang thăm dò.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ anh ta vẫn đang hy vọng biểu ngữ kia không liên quan gì đến tôi.
Tôi cười nhạt một tiếng: "Anh nghĩ sao? Anh không phải đã thấy biểu ngữ đó rồi sao?"
"Vợ ơi, em... em nghe anh giải thích này." Anh ta vô thức mở miệng giải thích, nhưng tôi lại không định cho anh ta cơ hội này.
Hầu Mộng ngồi bên cạnh giơ ngón tay cái khen ngợi tôi.
"Chuyện bên phía công ty kia của Chu Hạ chị định làm như thế nào?"
Tôi liếc nhìn cô ấy nhẹ nhàng cười và nói: "Kiểm toán và báo cảnh sát thôi!"
Hầu Mộng hài lòng gật đầu, cúi đầu nhấn vài cái vào điện thoại, hẳn là đang chỉ đạo việc kiểm toán. Thực ra chúng tôi đã sớm điều tra rõ ràng, bây giờ kiểm toán chỉ là hình thức mà thôi.
Lúc này điện thoại của tôi lại reo, lần này người gọi đến là Lý Viên Viên.
Tôi mỉm cười với Hầu Mộng, nhận cuộc gọi: "Thế nào? Lý Viên Viên, bạn yêu hài lòng với món quà đầy tháng mà mình chuẩn bị không?"
Bên kia dường như bị nghẹn lại, mất một lúc sau mới nghe thấy cô ấy cắn răng nhẫn nhịn nói: "Mạn Mạn, cậu có hiểu lầm gì không? Mình và Chu Hạ không phải như cậu nghĩ đâu."
"Có phải như tôi nghĩ hay không cậu hãy chờ để nói với thẩm phán đi"
"Cậu có ý gì? Ngải Mạn, cậu muốn kiện tôi à?" Lý Viện Viên trở nên sốt ruột, âm lượng có phần to hơn, thậm chí không gọi tôi là Mạn Mạn nữa.
"Đương nhiên, hai năm nay cô lấy bao nhiêu tiền từ Chu Hạ, trong lòng cô không tính toán con số à? Đó là tài sản chung của vợ chồng, tôi có thể kiện đòi lại được."
"Ngải Mạn, cô không thể làm vậy, cô giàu có như vậy làm sao có thể vì chút tiền này mà kiện tôi."
Giọng nói của cô ấy gần như hét ầm ĩ trong điện thoại. Tựa như toàn bộ con người ả muốn trườn ra từ điện thoại vậy.
Tôi cầm điện thoại ra xa một chút, chỉ đợi đến khi bên kia yên tĩnh lại mới mở miệng nói: "Dù tôi có tiền nhưng không phải dùng để nuôi tiểu tam của Chu Hạ đâu, chờ đợi văn bản triệu tập từ tòa án đi."
Nói xong tôi không chút do dự cúp máy, không cho cô ấy cơ hội làm loạn nữa.
Tôi bảo Hầu Mộng trở về công ty giải quyết công việc, còn bản thân tôi quyết định về nhà, dọn dẹp sạch sẽ. Tôi thông báo cho người giúp việc đến ngay và đóng gói tất cả đồ đạc của Chu Hạ.
Còn một số đồ xa xỉ của anh ta, một phần tôi đã tặng cho người giúp việc, phần còn lại tôi chuẩn bị bán hết.
Đúng lúc này Chu Hạ vội vàng trở về