" À cô giáo, xin lỗi nhé. Nhìn thấy cô y như rằng gặp được thần tiên mà chạy đến bên cô ngay vậy đó." Thanh Thúy cảm thấy không gian vô cùng ngột ngạt.
" Bọn trẻ thật là hiếu động." Cô giáo cười đến tít mắt nhưng ai biết rằng sâu bên trong chính là sự đau khổ tuyệt cùng.
Cô đã cố gắng tránh né tất cả những gương mặt thân quen để đến đây rồi. Cô cẩn thận đến những chi tiết nhỏ nhất, dù là con ruồi con muỗi cô cũng không bỏ qua. Vậy mà, đến phút mấu chốt lại bị hai đứa trẻ bắt quả tang. Đúng là chưa tới phút chín mươi thì không biết được gì cả.
Qua cuộc đối thoại của cô giáo và Thanh Thúy người đàn ông có thể ngờ ngợ nhạn ra rằng đây là phụ huynh của hai đứa trẻ. Hắn ta nhìn Thanh Thúy thân thiện chào hỏi:"Chào chị nhé."
"Chào anh. À, chẳng biết anh đây là gì của cô giáo ạ." Thanh Thúy có chút tò mò.
" Chẳng giấu gì chị, tôi là..." Nhưng lời còn chưa nói đã bị tay của cô giáo chặn ngang.
"A ha..chỉ là bạn bè bình thường thôi. Giờ chúng em có việc phải đi trước rồi, tạm biệt chị và hai bé nha." Nói xong, cô giáo liền kéo hắn ta rời khỏi hiện trường như một tia chớp.
Thanh Thúy không khỏi ngỡ ngàng vì cách cư xử kì lạ cô giáo. Người đàn ông đó là ai mà cô giáo lại thần thần bí bí không muốn cho người khác biết.
" Tớ bảo đấy là ba ba của cô giáo." Thanh Hòa kiên quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-vo-tuong-lai/3079277/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.