Rắn?" Thanh Hòa đang đứng phía bên này nghe thấy tiếng của Y Bình, cậu liền cấp tốc chạy đến chỗ cô. Nhìn thấy vết thương tay cô, cậu vô cùng hoảng hốt. Vừa hay, cô giáo đang đi ra tìm hai người. Thanh Hòa thấy cô giáo thì hét lớn:"Cô ơi, bạn Y Bình bị rắn cắn!"
Cô giáo nghe Thanh Hào nói thì giật bắn người. Cô chạy đến nhìn vào miệng vết thương. Trực tiếp xé một miếng vải từ áo của mình để thực hiện sơ cứu cho Y Bình. Sau đó, cô nhanh chống bế Y Bình vào bên trong. Cô bé cần phải đi đến bác sĩ gấp.
Nhưng cũng may, bà của cô giáo lại biết cách lấy nọc rắn nhờ vậy mà Y Bình mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Mà thời gian ở đó cũng còn sớm nữa. Cô giáo chào tạm biệt bà của mình rồi đưa bọn trẻ trở về nhà.
Trên suốt đường đi, Thanh Hòa ngồi cạnh bên Y Bình. Cậu im lặng nhìn vết thương trên tay cô rồi lại nhớ đến lời của dì Thanh Thúy khi ở công viên. Dì ấy đã từng bảo cậu phải bảo vệ cho Y BÌnh khi không có dì ấy ở bên cạnh. Nhưng lúc ở vườn dâu, cậu chỉ mãi mê ăn những trái dâu mà quên mất Y Bình mới khiến cô ấy bị rắn cắn. Lúc cô ấy hét lên, cậu mới phát hiện điều đó. Rồi cậu chạy đến nhưng chẳng làm gì để giúp Y Bình trong lúc nguy hiểm cả. Những việc đó điều là do người khác làm. Cậu không thể bảo vệ được Y Bình, cậu không bảo vệ được bạn của mình.
Trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-vo-tuong-lai/3079271/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.