“Tôi còn không có bạn bè trong lớp thì lấy đâu ra người bạn trong trường.”
Cô ta nhìn Y Bình mà cười tự giễu bản thân mình.
“Cô nghĩ sao mà lại nói như vậy. Không có bạn bè trong lớp không có nghĩa là không được có bạn trong trường.”
Y Bình đặt bàn tay chắt nịt của mình lên vai cô ta.
Nhìn gương mặt tự tin như ánh hào quang đang chiếu qua người mình. Cô ta bất giác ngẩn người ra. Thật sự trên đời này còn có người xem cô ta là bạn ư! Tại sao lại như thế được? Cô ta không dám tin điều mà Y Bình đang nói là sự thật.
“Cô đã biết gì về tôi mà muốn làm bạn với tôi.”
“Vậy thì cô nói ra cho tôi nghe thử xem. Tại sao tôi không thể làm bạn với cô?”
Thấy Y Bình vẫn tự tin với suy nghĩ của mình. Cô ta cười khinh bỉ.
“Năm tôi lên mười tuổi, bàn tay tôi đã từng nhóm máu người.”
“...”
Sắc mặt Y Bình liền thay đổi. Điều này, cô ta thấy cũng bình thường. Bởi vì, biểu cảm ấy quá đỗi quen thuộc. Những khi cô ta nói chuyện này cho người khác thì biết thì họ liền có sắc mặt kinh ngạc kèm theo phần sợ hãi nhìn cô ta. Chính vì điều đó mà bạn bè, người thân, đến cả người lạ cũng xa lánh cô ta. Họ nói cô ta chính là một con quái vật khát máu, không có nhân tính. Câu nói đó, cô ta đã nghe không biết bao nhiêu lần đến nổi nhàm chán. Cho nên, việc có một người nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-vo-tuong-lai/3079203/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.