Vài ngày sau đó, Y Bình đưa số tiền năm mươi triệu của mình cho Như Mai.
“Cậu cầm lấy số tiền này trả cho bọn chúng đi nhé.”
”Cảm ơn cậu Y Bình, khi nào có tiền tớ nhất định sẽ trả lại cho cậu.”
Nhận lấy số tiền mà Y Bình đưa cho, Như Mai đem chúng đi trả cho bọn côn đồ mà cô ta nợ tiền. Sau khi trả hết số nợ ấy, Như Mai không còn đến phục vụ cho bọn côn đồ nữa. Mà việc này đều nhờ có Y Bình giúp đỡ. Vì muốn cảm ơn cô tử tế, Như Mai đã hẹn Y Bình đi uống nước.
Trên một vỉa hè ven đường, Y Bình và Như Mai ngồi trong quán nước nói chuyện với nhau.
“Y Bình, cảm ơn cậu đã giúp tớ. Tớ không biết lấy gì để cảm ơn cậu cả.”
“Có gì đâu, khi nào cậu kiếm được tiền thì trả lại cho tớ. Chúng ta là đang giao dịch với nhau, tớ không có cho cậu đâu mà cậu cứ nói lời cảm ơn với tớ hoài.”
“Tớ hiểu, nhưng trong lòng tớ cảm thấy khó chịu. Nếu tớ không cảm ơn cậu một cách đoàng hoàng thì tớ không thể nào yên tâm được.”
“Được được, tớ chấp nhận lời cảm ơn của cậu đấy. Không nói chuyện này nữa, bây giờ cậu làm gì ngoài việc học.”
Nghe Y Bình hỏi, Như Mai cũng thành thật nói với cô.
“Tớ xin vào mấy cửa hàng tiện lợi để bán kiếm thêm thu nhập. Còn nhiều thời gian thì tớ sẽ đi đến mấy quán cơm hoặc mấy quán nước để làm thêm. Chỉ cần có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-vo-tuong-lai/3079200/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.