“Tớ không đi đâu cả, tớ ở đây là để bảo vệ hai cậu. Vì vậy, hai cậu cứ nằm yên ở đó cho tớ.”
Câu nói của Y Bình làm Thanh Hòa và Thanh Trúc vô cùng ngạc nhiên. Chẳng biết cô lấy dũng khí ở đâu mà nói được mấy lời này. Dù vậy, cậu không muốn Y Bình xảy ra chuyện gì.
“Cậu đừng cải bướng, mau chạy đi.”
Tên chị đại lén lút đi từ phía sau, chị ta giơ khúc gỗ trên tay của mình lên định đánh vào sau gáy Y Bình. Nhưng lại bị Thanh Trúc phát hiện, cô ấy không thể đứng dậy nổi chỉ có thể hét lên:
“Y Bình mau né ra, ở phía sau!”
“Gra!!!”
Nhưng khi khúc gỗ vừa giơ xuống, Y Bình quay đầu lại trợn mắt nhìn chị ta. Ánh mắt hung tợn như đôi mắt của một con mãnh hổ, chị ta bất giác thấy lạnh sống lưng mà buông khúc gỗ trên tay của mình xuống mà lùi về sau mấy bước. Y Bình giơ khúc gỗ trên tay của mình lên, chỉ muốn hù dọa chị ta nhưng ai ngờ chị ta lại tái mét mặt chạy về phía sau tên thanh niên kia.
“Đại ca, nhỏ đó đáng sợ quá!”
Tên đại ca có chút xanh mặt, hắn toát hết mồ hôi. Lần đầu, hắn nhìn thấy đôi mắt đáng sợ đó. Chỉ cần nhìn người khác một khắc cũng đủ để họ phải sợ đến xanh mặt. Hắn trước giờ chưa từng sợ ai, nhưng lần này hắn lại run rẩy khi nhìn thấy Y Bình. Tên đại ca lắp bắp nói:
“Có gì phải sợ, chúng ta có nhiều người hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-vo-tuong-lai/3079185/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.