Thanh Hòa không gặp được Y Bình, cậu buồn bã ngồi ngã xuống sofa.
Xuân Kiều từ bên ngoài đi vào nhìn thấy Thanh Hòa ngồi thừ ra, bà thắc mắc đi đến hỏi
”Con trai, con bị làm sao đấy?”
Thanh Hòa không đáp lại lời của mẹ mình, cậu lắc đầu yếu ớt. Nhưng thái độ của cậu, Xuân Kiều sớm nhận ra lí do. Bà ngồi xuống ghế rót một ly nước uống để mát họng, từ tốn nói với Thanh Hòa:
“Vừa nãy mẹ trở về nhà vô tình nhìn thấy Y Bình đang đi bộ đến khu đất trống, chẳng biết con bé lại muốn làm gì.”
“Mẹ nói sao!”
Nhắc đến tên Y Bình, đôi mắt Thanh Hòa bỗng sáng rực lên. Cậu nhìn sang mẹ với sự gấp gáp.
“Mẹ nhìn thấy Y Bình ở đâu?”
“Thì ở khu đất trống gần nhà đấy con.”
Bà nói dứt lời, Thanh Hòa giống như tên lửa mà phóng vụt đi. Cậu chạy ra khỏi nhà mà đến khu đất trống với mong muốn gặp được Y Bình.
“Làm ơn, Y Bình hãy cho tớ được gặp cậu!”
Khi cậu chạy đến nơi thì bắt gặp Y Bình đang ngồi thờ thẩn một mình trên bãi cỏ. Ánh mắt hướng về phía mặt nước trong veo. Cô tập trung đến nổi cậu bước đến gần mà cô vẫn chưa phát hiện ra tiếng bước chân ở phía sau lưng mình. Thanh Hòa sợ bản thân vừa lên tiếng sẽ làm cho Y Bình giật mình. Nên chỉ lặng lẽ đứng im ở phía sau lưng dõi theo cô.
Không gian hai bên trở nên yên tĩnh lạ thường. Một chút gio cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-vo-tuong-lai/3079151/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.