5 năm sau ;
Một cậu nhóc đáng yêu đang đứng trên ghế cao nấu ăn, còn cô hiện giờ chưa ngủ dậy, nấu ăn xong cậu bưng bày những món được trang trí đẹp mắt mà quá trình khó có thể tin nổi là cậu nhóc 4 tuổi đã thực hiện toàn bộ.
Cậu nhóc nhìn thấy các món ăn đã dọn lên bàn đầy đủ, rồi đi vô phòng thấy cô còn mê ngủ không khỏi nhíu mày nói mỉa "Có mẹ nào mà để con mình làm bữa sáng vất vả thế này không?", ngửi thấy mùi đồ ăn ngon cô hít sâu vươn vai ngáp dài dụi mắt cười nhẹ nói "chào Hàn.", cậu không nói gì chỉ để lại đôi mắt lạnh với cô, đá bật cửa đi khỏi phòng.
Cô lấy cái điện thoại xem giờ mới biết sao mà con của mình đối xử với mình như vậy liền chạy vào nhà tắm thay đồ, xuống nhà bếp để xin lỗi bảo bối của cô nếu không thì cái cách cậu bé nhìn khiến cô cảm thấy mình như tội đồ của xã hội.
Cậu nhóc ngồi xếp bằng trên ghế dựa đọc báo nhưng ánh mắt thì chỉa vào cô đang đi xuống cầu thang, cô mỉm cười đi lại ẳm cậu lên nhéo mũi cưng chiều nói "Lát dẫn con đi chơi mà" cậu nghe vậy trong lòng vui lắm gật đầu nhẹ rồi hai mẹ con cô vào bếp ăn sáng, cô không khỏi cảm khái các món ăn trên bàn tự hỏi con cô học nấu ăn khi nào vậy? Cô đâu có dạy cho nó? Thậm chí mấy món này giống như trong nhà hàng bữa kia cô và cậu đi ăn vậy, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-vo-cu/2857397/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.