Hàn ôm chặt lấy chân cô ta nức nở rồi thấy tất cả mọi người chạy lại gần, cậu càng khóc lớn, dáng vẻ tội nghiệp của cậu khiến cho người giúp việc trong biệt thự xót xa, ai nấy cũng nhìn cô ta với đôi mắt căm thù.
Cứ tưởng là cô ta làm Hàn ngã vì lúc cậu té thì xung quanh có duy nhất một mình cô ta đứng đó, chắc chắn là cô ta ghen tị cố ý khiến cho tiểu thiếu gia đau.
Cô ta đứng hình bở ngỡ chuyện vừa xảy ra, rõ ràng là cô ta không thề làm gì cả rồi tự nhiên cậu té ngay dưới chân cô ta rồi khóc lóc ăn vạ.
Một cảm giác sợ hãi tràn từ sâu bên trong cô ta ,quái lạ, cảm giác này là do một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi lại mang đến cho cô ta, rằng nghĩ chắc chỉ là ảo giác.
Cô ta nhìn xuống đôi mắt ngấn nước của Hàn càng thêm chán ghét trợn mắt quát lớn:
" Dơ bẩn, cút ra chỗ khác cho tao."
Cô ta nói xong lấy tay giật mạnh Hàn ra khỏi người mình, cô ta ghét nhất là bị dơ, Hàn nhếch môi đứng lên chạy nhanh ra cổng ôm lấy chân anh, khóc nức nở:
" Ba ...ba Hào đau ..mẹ không thương Hào .. hức hức .."
Anh quỳ một chân xuống quệt nước mắt ở mặt của Hàn đau lòng nói: " Có sao không ?"
Hàn khóc thảm thiết, gương mặt đầy ấm ức gật đầu. Anh thật sự rất tức giận, hàn khí trên người tỏa ra, anh bỏ quên tài liệu quan trọng ở biệt thự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-vo-cu/2857379/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.