Cô dòm anh đi xa xa, quay mặt túm lấy tay bà vú hỏi hang về mấy năm nay:" Vú ơi, 5 năm nay Hạo có đối xử tốt với Yến không ạ? Sao con có cảm giác hai người có gì đó là lạ."
Bà vú nét mặt hiền hòa vỗ vỗ tay cô:" Hai người họ trước giờ đều vậy, cô cứ lo vớ vẩn."
Đúng vậy! Cô nhớ lại hồi xưa, Như Yến thường xuyên gặp anh.
Có lúc em ấy ngại ngùng, e thẹn, điệu đà, tìm mọi cách để bắt chuyện, lấy lòng anh.
Có lúc em ấy như một người khác, luôn nhìn anh với ánh mắt chán ghét kèm theo một chút biểu cảm khinh bỉ, đỉnh điểm vào một ngày còn đạp ghế, tạt nước trà lên người anh.
Nếu không có cô xông vào can ngăn, chắc em ấy còn ném thẳng bộ tách trà vô đầu anh lun chứ. Cả nhà đều choáng váng một màn đáng nhớ.
Anh tức giận còn hỏi cô đầy khó hiểu:" Em của cậu có phải bị tâm thần phân liệt không?"
Mặc dù cô cũng có chút suy nghĩ đó, nhưng Như Yến là em gái mình, đương nhiên cô phải ra sức bênh vực, thế là cô cốc mạnh vào đầu anh, phản bác:" Cậu mới có bệnh đó."
Nói nôm na là trong khoảng thời gian Như Yến theo đuổi anh, em gái cô hết 9 ngày thục nữ thì có 1 ngày lạ lùng, đanh đá với anh.
Hình như sau ngày tạt trà, em ấy cũng mất đi thái độ kì thị về anh, còn khóc lóc hối hận một buổi trời, Như Yến bảo em ấy không nhớ chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-vo-cu/2857334/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.