Đơn nghe mẹ Dạ tâm sự, bác bảo mấy tuần rồi Minh nó cứ cắm đầu trongphòng, ngoài đi học ra thì thời gian còn lại ở nhà cứ chúi đầu vào bànhọc.
Đơn đăm đăm khó hiểu. Thanh niên này từ xưa đến giờ vốn cũng khálười, không phải cái dạng chăm học kia. Hơn thế cậu ta tư duy khá tốtnên không cần ôn mấy môn tự nhiên, văn sử địa các thứ đợt trước toàn nhờ Đơn nhắc hộ, thành ra ngoài bài tập về nhà cần phải hoàn thành ra thìcậu ta ít đụng vào sách vở. Từ đợt lên cấp II chắc không có ai nhắc chonên ôn nhiều hơn chút, thế nhưng cũng không đến mức ôn ngày ôn đêm thếnày chứ??
-Cháu nghĩ sắp đến thi học kì I rồi, bạn học cũng phải thôi bác ạ.
Đơn an ủi mẹ Dạ, lại tự ngẫm thấy cái lí do đó cũng đúng nên không nghĩ ngợi gì nhiều.
Đơn và Minh giận nhau được hơn tháng rồi. Ngoại trừ lúc gặp nhau ởnhà thì nói với nhau vài câu để che mắt bố mẹ ra thì những lúc vô tìnhgặp nhau ở trường hai đứa toàn lơ nhau đi, lướt qua nhau như không quenbiết. Đơn chào tạm biệt mẹ Dạ quay về nhà mình. Trời sang thu, gió thổilành lạnh, man mát da thịt, gió làm tóc Đơn bay bay, gió cuốn theo những chiếc lá vàng lìa cành rơi xuống đất.
Minh đứng trên tầng hai nhìn xuống. Cậu thấy rõ bóng dáng cô đơn bénhỏ kia, bóng cô in dài trên mặt đường. Minh dù thấy nhưng vẫn khôngđành lòng kéo rèm xuống, xua tan đi hình ảnh cô trong đầu. Mục tiêu hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-con-trai/2052729/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.