Ngủ đi con.
Lâm Dương nằm đối diện với Tiểu Vũ. Thanh Thanh thì nằm bên cạnh con trai. Cô đã chìm vào giấc ngủ từ lâu rồi. Bởi vì sáng mai cô phải dạy sớm để chở về nông trại lấy nguyên liệu làm bánh. Còn phải viết bài đăng quảng bá nữa.
Tiểu Vũ không ngủ, nhóc nằm lăn qua lăn lại, lúc thì ôm mẹ lúc thì dùng chân đạp đạp vào người anh. Lâm Dương bất lực với thằng bé này. Phá dữ thần, không mau đi ngủ để anh còn thực hiện mưu đồ.
Nhóc biết hết nhé, còn lâu mới ngủ. Anh bực bội trong lòng, thiệt tình luôn cái thằng nhóc con đáng ghét. Hiếm lắm mới được ngủ ở nhà Thanh Thanh, mà cô ấy lại còn cho phép anh chung giường nữa.
Tiểu Vũ nhất quyết không để anh thực hiện được kế hoạch đâu. Nhóc phải bảo vệ mẹ Thanh Thanh. Lâm Dương quay người nhìn đồng hồ trên điện thoại. Anh nhỏ tiếng.
- Má nó, mới đây mà gần 12h đêm rồi.
Tiểu Vũ giả vờ ngáp vài cái. Nói thì nói chứ buồn ngủ quá trời quá đất luôn. Nhóc quên mất, mai mình phải đi học nữa chứ. Lâm Dương nằm cắn móng tay, chờ thằng bé say ngủ chắc anh lâm sàn.
Thanh Thanh ngủ rất ngon.
Trên chiếc giường cũng không rộng là bao nhiêu, chứa dư cả ba người. Anh thì mắt nhắm mắt mở nhìn lên trần nhà. Tiểu Vũ đôi mắt lim dim, sắp không được nữa rồi. Lâm Dương rốt cuộc nhịn không được nữa. Anh ném chăn ngồi dậy nhìn Tiểu Vũ.
Thằng bé giật mình ôm lấy mẹ Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-chong-toi/2936077/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.