Còn không mau nhanh lên, tôi bón cơm cho cậu mà còn chê sao hả Lâm Dương.
Đặng Khương gầm nhẹ.
Anh đâu dám chê, nhưng anh đâu cần bố vợ đích thân bón ăn. Người anh muốn là Thanh Thanh kia kìa. Chứ để cho ông bón cơm sao mà ăn ngon miệng được chứ. Jonathan đẩy chén cơm của nhóc qua chỗ ông ngoại. Đặng Khương nét mặt ôn hoà.
Thằng bé muốn ông bón cho ăn phải không. Được rồi, thương cháu hơn con rể. Lâm Dương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng biết ơn Jonathan đã ra chiêu cứu anh. Châu Uyển ho nhẹ một cái khi nhìn thấy Khánh Tùng tự tay đút cá cho Lam Ngọc. Cô bị phát hiện thì ngại đỏ mặt đẩy tay anh ra.
Khánh Tùng chả thèm quan tâm đến biểu hiện của mẹ. Anh thích thì anh làm, ăn cơm kèm theo cơm tró thôi mà, có gì đâu. Thanh Thanh hôm nay ăn rất nhiều, không biết đủ là gì. Lâm Dương ngồi bên cạnh nhường đồ ăn cho cô. Cô ấy đang mang thai, phải bồi dưỡng thật nhiều.
Tại bệnh viện,
Kiều Lan hoá điên đập phá đồ lung tung, thậm chí còn đánh luôn cả y tá. Thức ăn ở bệnh viện này khó nuốt vậy ư, không khác gì đồ ăn cho chó. Đồng Giai Nhân đẩy cửa đi vào, trên tay còn xách cái gì đó. Kiều Lan chán ghét, bà ta đến đây kiếm chuyện chắc luôn.
Đã nằm viện trong bộ dạng này rồi mà còn không yên với cái bà già điên đó. Đồng Giai Nhân biết đầu óc của cô ta đang suy nghĩ gì về bà nha. Có lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-la-chong-toi/2936046/chuong-37.html