Chương trước
Chương sau
Điền Vu Lang thưởng thức xong ly pudding mềm mại, cảm giác trong khoang miệng vẫn còn vương vấn hương vị ngọt ngào của nó.

Cậu liếm khoé môi, thực muốn nếm thử thêm lần nữa.

Đặt ly rỗng lên bàn trà, Điền Vu Lang ngồi ngay ngắn, rồi thử cử động chân trái của mình, cơn đau rộn ràng kéo đến, cậu nhăn mày khó chịu.

Chỉ mới qua có hai ngày, đương nhiên là vết thương vẫn còn rất nặng, chỉ cử động nhẹ thôi là đã đau điếng, muốn làm cái gì cũng khó khăn.

Thở dài hai ba lần, sau đó cậu nhớ đến Lan Y Ninh, bất giác khoé môi lại nhoẻn lên cười đầy ẩn ý, lưng ngã dựa ra phía sau thành ghế, trong tâm tư rối rắm, từng chút một nghĩ đến bóng hình của Lan Y Ninh.

Nhớ đến cô có vóc dáng trắng nõn, lại khá mềm mại, quả nhiên không khác gì con cừu nhỏ lông trắng mượt cả.

Lan Y Ninh khiến cho người ta chỉ muốn lại gần, sau đó là ra sức để vuốt ve yêu thương cô.

Nghĩ đến cừu non, cậu nhếch miệng cười, liếm liếm đôi môi có phần hơi khô của mình.

Phía ngoài cửa lúc này có tiếng chuông vang lên, Điền Vu Lang nhướng mày lên nhìn, giây sau lại thấy Lan Y Ninh từ phòng đi ra ngoài.

Cô nhanh chân đi đến mở cửa nhà, là nhân viên giao hàng.

Lúc đi vào, trên tay cô cầm gói hàng dài, nhưng bề dày lại dẹp.

Lan Y Ninh dùng kéo cắt bỏ lớp bọc ở ngoài, từ từ món hàng được bọc kỹ mới lộ ra. Chính là cây nạng.

Điền Vu Lang nhìn thấy vội chau mày, có chút bất mãn trong lòng.

Mà Lan Y Ninh đâu để ý đến tiểu tiết nhiều đến thế, cô cười vui vẻ đưa cây nạng trên tay cho Điền Vu Lang, rồi nhe răng nói:

- Đưa cho cậu này, lần trước ở bệnh viện chị quên mất là mình có thể sử dụng nạng chống. Bây giờ chị mua bù lại, coi như về sau cậu sẽ đỡ hơn trong việc đi đứng rất nhiều.

Lần ở trong bệnh viện, đầu óc Lan Y Ninh đúng là hơi mơ hồ, nên bản thân ngu ngốc mà quên mất, bị gãy chân thì vẫn sử dụng nạng đỡ được mà.

Vả lại, lần đó có Lan Hải Nhiên, cậu nhóc này cứ khù khờ chẳng khác gì cô, cả quá trình đi về nhà, Lan Hải Nhiên đều là cõng Điền Vu Lang.

Mà đáng trách nhất vẫn là Điền Vu Lang, cô chắc chắn là bác sĩ đã dặn dò trước cho cậu nghe về việc dùng nạng, vậy mà cậu ta lại không thèm sử dụng, hẳn là đang muốn hành hạ sức lực của Lan Y Ninh đây mà.

Đúng thật là con người xấu xa...!

Nhưng dù sao vẫn là không qua mắt được Lan Y Ninh, cô đã nhanh chóng lên mạng đặt một cây nạng siêu tốt, siêu chất lượng, coi như mấy tháng sắp tới, cho đến lúc chân Điền Vu Lang lành hẳn, cô sẽ không phải cực nhọc khiêng đỡ cậu nữa.

Lan Y Ninh đắc ý cười hết sức ngạo mạn, hất cầm về phía Điền Vu Lang, rồi nói:

- Thấy chị đây chu đáo với cậu chưa này.



Điền Vu Lang khẽ liếc xéo cái nạng trên tay cô, chậc lên một tiếng, đủ để cho Lan Y Ninh nghe thấy.

Sau đó cậu bỏ lơ, quay mặt nhìn vào màn hình điện thoại.

Chỉ mới hai ngay ở chung, Lan Y Ninh đã quá rõ cái nết khó chiều này của cậu, bất quá về sau dạy dỗ chút là được.

Cô đặt cây nạng cạnh chỗ ngồi của cậu, bàn tay nhẹ vỗ lên vai rắn rỏi, nói:

- Tôi để ở đây.

Giao đồ cho cậu xong, Lan Y Ninh hớn hở đi về phòng của mình, vẻ mặt cười vui sướng đến mức hai má đỏ hây hây.

Đi khỏi tầm nhìn của Điền Vu Lang, bây giờ cậu mới chịu ngẩng đầu lên nhìn về hướng Lan Y Ninh vừa đi, sau đó lại nhìn xuống cây nạng bên cạnh.

Chẹp miệng, vẻ mặt đầy sự oán trách nó.

Cậu quả thực cố tình không sử dụng nạng, chỉ có như thế cậu mới có thể ra sức hành hạ kẻ "mưu hại" cậu.

Bây giờ cây nạng đáng ghét kia làm cậu cảm thấy trướng mắt vô cùng, cậu dùng tay đẩy nó đi ra chỗ khác.

Nhìn nó nằm ở một góc dưới chân ghế sô pha, Điền Vu Lang hài lòng.

Cậu di chuyển hai chân và đặt lên ghế sô pha, đôi chân thẳng tắp và dài, ghế sô pha nhỏ nhà Lan Y Ninh vốn không đủ chỗ để chân cậu đặt vào.

Cho nên dáng ngã lưng xuống ghế nằm của Điền Vu Lang có phần hơi vất vả.

Chân bó nguyên cục bột trắng được đặt lên thành chống tay nằm ngang, còn chân phải lành lặn thì chống xuống sàn nhà.

Điền Vu Lang loay hoay một hồi mới tìm được vị trí thích hợp để nằm, thấy đã ổn thoả, cậu nhắm mắt ngủ.

Vốn đang muốn sai bảo Lan Y Ninh đưa mình vào phòng, nhưng nào ngờ tự dưng có cây nạng xuất hiện, cậu ghét bỏ, không thèm đi vào phòng ngủ, và muốn trực tiếp ngủ tại ghế sô pha.

Nạng? Cậu không thích dùng đấy, bản thân chỉ thích dùng cô mà thôi!

Lan Y Ninh ngồi ở trên giường, đuôi mắt cứ cong lên mãi, ngón tay thì lưu loát gõ bàn phím laptop.

Cô đang ghi lại nhật ký của mình về mấy chuyện xảy ra gần đây.

Đa phần là vấn đề liên quan đến Điền Vu Lang.

Dù sao mục đích của cô chính là viết bản thảo tiểu thuyết theo phong cách táo bạo trong mối quan hệ tình yêu nam nữ.

Cho nên hiện tại lúc này cô đang viết ra từng chi tiết nhỏ, đợi đến lúc thích hợp thì sắp xếp câu chữ lại từng chút, và sẽ viết thành bản thảo hoàn hảo nộp cho chị biên tập.



Tâm tư vui vẻ, nên lúc gõ phím để ghi nhật ký, một luồng chữ nghĩa dào dạt trôi chảy trong đầu cô.

Càng ghi càng trở nên hăng say, đến mức ánh mắt của Lan Y Ninh như muốn phát ra ánh sáng lấp lánh.

Được một lúc, bất thình lình một đoạn ký ức nhỏ chảy vào đầu Lan Y Ninh.

Tua ngược lại chút thời gian, vừa này... Ở ngoài phòng khách, Điền Vu Lang đã chạm vào ngực cô, còn cố ý bóp bóp thêm mấy cái.

Lan Y Ninh nhớ lại, chân mày nheo vào nhau, tạo thành một chữ Xuyên (川),môi mím chặt, thái độ vô cùng ức chế.

Thật đúng là tên nhóc con thối tha! Dám lợi dụng làm loạn trên ngực mình.

Lan Y Ninh tức mà lồng ngực phập phồng, hai mang tai và hai bên má ửng đỏ, vừa là vì giận dữ, còn vừa là vì xấu hổ.

Cô cắn cắn môi dưới, ngón tay bắt đầu gõ phím, lần này tốc độ còn nhanh hơn khi nãy.

Lời văn thì cũng hoàn toàn đối lập nhau.

Nếu như trước đó Lan Y Ninh toàn ghi về những việc làm lãng mạn của hai người yêu nhau, tựa như là bạn gái nhỏ nấu cơm cho bạn trai, rồi bạn trai chăm sóc, ân cần rót nước lau miệng cho bạn gái nhỏ.

Tuy chỉ toàn là bịa đặt, nhưng ít ra cũng có vài điểm giống hết những chuyện xảy ra giữa cô và Điền Vu Lang.

Lan Y Ninh tạo trang word mới, sau đó gõ bàn phím, ghi mấy dòng chê bai, chửi xéo Điền Vu Lang, còn ra sức dặm thêm chút muối, cho thêm chút mắm vào lời văn xuất sắc của mình.

Khi viết xong đoạn nhật ký dài hơn 800 chữ, Lan Y Ninh mới hài lòng hả dạ, cười lên khanh khách.

Trong đoạn nhật ký nói riêng về Điền Vu Lang ấy, thật sư không thể đếm rõ chính xác Lan Y Ninh dùng từ bậy bạ chửi cậu bao nhiêu lần.

Cô chửi cậu toàn là "Đầu trứng rỗng, trứng thối, lưu manh, đồ tệ hại, đồ bịp bợm,..."

Nhưng chỉ có chửi như thế, lòng Lan Y Ninh mới có thể giải thoát được sự áp bức tinh thần từ Điền Vu Lang.

Cậu trai trẻ bị mắng không thương tiếc trong nhật ký, hiện tại lại bị hắt xì liên tục.

Cậu nhéo nhéo mũi đến nỗi mà chóp mũi đã đỏ hết cả lên.

Vô lý thật, trời đang mua hè nóng nực, ở đâu ra mà bị cảm lạnh sổ mũi cơ chứ?

Điền Vu Lang oán giận thời tiết thất thường, nhưng rồi giây sau cậu cũng nhắm mắt, bắt đầu tiến vào giấc ngủ trưa.

Trong phòng thiếu nữ, Lan Y Ninh mắng chửi nhiệt tình, cuối cùng mới chịu hả dạ, rồi cô cũng nhanh chóng tắt máy tính, ngã lưng xuống giường, đem tâm tình sảng khoái đi vào giấc ngủ.

#Xíu_Xíu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.