Điền Vu Lang thưởng thức xong ly pudding mềm mại, cảm giác trong khoang miệng vẫn còn vương vấn hương vị ngọt ngào của nó.
Cậu liếm khoé môi, thực muốn nếm thử thêm lần nữa.
Đặt ly rỗng lên bàn trà, Điền Vu Lang ngồi ngay ngắn, rồi thử cử động chân trái của mình, cơn đau rộn ràng kéo đến, cậu nhăn mày khó chịu.
Chỉ mới qua có hai ngày, đương nhiên là vết thương vẫn còn rất nặng, chỉ cử động nhẹ thôi là đã đau điếng, muốn làm cái gì cũng khó khăn.
Thở dài hai ba lần, sau đó cậu nhớ đến Lan Y Ninh, bất giác khoé môi lại nhoẻn lên cười đầy ẩn ý, lưng ngã dựa ra phía sau thành ghế, trong tâm tư rối rắm, từng chút một nghĩ đến bóng hình của Lan Y Ninh.
Nhớ đến cô có vóc dáng trắng nõn, lại khá mềm mại, quả nhiên không khác gì con cừu nhỏ lông trắng mượt cả.
Lan Y Ninh khiến cho người ta chỉ muốn lại gần, sau đó là ra sức để vuốt ve yêu thương cô.
Nghĩ đến cừu non, cậu nhếch miệng cười, liếm liếm đôi môi có phần hơi khô của mình.
Phía ngoài cửa lúc này có tiếng chuông vang lên, Điền Vu Lang nhướng mày lên nhìn, giây sau lại thấy Lan Y Ninh từ phòng đi ra ngoài.
Cô nhanh chân đi đến mở cửa nhà, là nhân viên giao hàng.
Lúc đi vào, trên tay cô cầm gói hàng dài, nhưng bề dày lại dẹp.
Lan Y Ninh dùng kéo cắt bỏ lớp bọc ở ngoài, từ từ món hàng được bọc kỹ mới lộ ra. Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cua-em-trai-moi-la-soi-xam/2733834/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.