Ninh Ninh, Lan Y Ninh, mau thức dậy cho mẹ.
Người phụ nữ nhan sắc mĩ miều, nhìn sơ qua thì ước chừng cũng chỉ mới hơn tuổi 35 một chút.
Vẻ ngoài đầy trang nhã, khí chất xung quanh mang đầy tính học thức, chỉ là hành động bây giờ của bà lúc này lại trái biệt hoàn toàn với dáng vẻ đầy trang nhã đó.
Mẹ Lan dùng chân đá nhẹ vài cái vào bên hông của Lan Y Ninh, cũng may cô có tính không ngủ nướng, nên chỉ cần tác động nhẹ nào đó đụng đến là cô tỉnh ngay.
Không đợi mẹ Lan kêu quá hai tiếng, Lan Y Ninh hơi mơ màng mở mắt, khi thấy trong phòng vẫn còn tối, cô nhanh chóng bật công tắc đèn phòng lên.
Công tắc được thiết kế rất thuận lợi, đường truyền dây điện có thể nổi ở hai vị trí, một là ở ngay vách tường gần cửa đi vào, hai là ở mép tủ nhỏ cạnh giường của cô.
Đèn phòng sáng lên, khuôn mặt thân thuộc của mẹ cô hiện rõ, cô hốt hoảng giật bắn người, cả cơ thể ngồi lùi ra phía sau.
Dụi dụi mắt vài cái, đến khi xác định rõ đúng thực là mẹ Lan, cô sốt sắng leo xuống giường rồi đứng thẳng người đối diện với mẹ.
- Mẹ! Tại sao mẹ lại ở đây?
Mẹ Lan khoanh tay nhìn Lan Y Ninh, vẻ mặt nghiêm khắc lên tiếng:
- Còn không phải vì lo cho con à, mẹ biết chắc chuyện xem mắt hôm nay còn sẽ không đi, nên bây giờ tới đây để bắt buộc con phải đi.
Lan Y Ninh xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cua-em-trai-moi-la-soi-xam/2733760/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.