9.
Có lúc tôi cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao lúc nào con người cũng bị mất đi rồi mới biết quý trọng nhỉ? Hay là bởi vì thói hư tật xấu của con người chính là mơ mộng những thứ nằm ngoài tầm với?
Tôi cho rằng Lê Du sẽ hoàn toàn vạch rõ giới hạn với tôi sau ngày hôm đó, nào ngờ hai chúng tôi như hoán đổi cho nhau, anh ta cứ theo đuổi tôi chẳng chịu buông.
Nhưng tôi sẽ không mềm lòng nữa đâu.
Một tuần sau, đột nhiên Lê Du biến mất, đã mấy ngày rồi mà anh ta không tới lớp.
Tôi cho rằng cuối cùng anh ta cũng chịu từ bỏ, nào ngờ Khương Duyệt Đình lại tới tìm tôi.
Cô ta hẹn tôi tại quán trà sữa gần trường học, sau đó đẩy điện thoại di động đến trước mặt tôi.
Trên màn hình là ảnh của Lê Du, anh ta đang nằm trong bệnh viện với sắc mặt tái nhợt, kim tiêm đâm vào mạch máu màu xanh hơi gồ lên trên mu bàn tay.
Tôi hỏi: “Cô có ý gì?”
Khương Duyệt Đình đáp: “Lê Du vào bệnh viện rồi.”
Tôi chau mày: “Liên quan gì đến tôi?”
Khương Duyệt Đình ngẩng phắt lên, thái độ vô cùng bất mãn: “Dầu dì Lê Du cũng là bạn trai cũ của cô, anh ấy đã như vậy rồi, cô chẳng có chút thương cảm nào à? Cô có xấu tính tới đâu thì cũng nên tới thăm anh ấy chứ!”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Khương Duyệt Đình.
Cô gái này đã “đồng hành” cùng tôi suốt bốn năm thanh xuân, tôi đã từng hâm mộ cô ta, ghen tị với cô ta, và cũng hận cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cua-anh-ta/4266179/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.