Hắn ôm chặt lấy cơ thể cô
"Em mệt rồi... muốn về nhà nghỉ ngơi" Cô đẩy nhẹ nhàng
Khuôn mặt đượm buồn... ha cô thật không biết xấu hổ làm ra loại chuyện đó còn bị nhìn thấy. Đối với cô mà nói những lời của Lục phu nhân quả không sai. Cô thì là cái thá gì để xứng với một người đàn ông như hắn chứ. Sâu trong thâm tâm cô đang tự chế giễu chính mình
- Thật không biết lượng sức mình
"Được... em về nhà rồi thì báo cho anh một tiếng" Hắn lo lắng cho tâm trạng lúc này của cô
Lan Hương bơ phờ một mình đi trên đoạn đường dài hẹp suy nghĩ vớ vẩn
Cô lục lại toàn bộ những lời người ta đánh giá về mình. Đúng thực là như vậy cô chỉ là một người không địa vị, một cô gái bình thường không thể bình thường hơn.
Bọn họ cũng chỉ qua là coi thường, miệt thị dùng lời lẽ thật lòng đối với cô nhưng sao nó lại quặn đau đến như vậy? Rốt cuộc cô đã làm gì sai để nhận lấy hậu quả như thế.
Những lời châm chọc đó thật đáng sợ nó đang đâm chọt vào trái tim bé nhỏ để dằn vặt. Cô gạt ngay đi những suy nghĩ đáng lo ngại không muốn nghĩ đến dù chỉ là một giây. Không để trong lòng
Liệu cô có thể quang minh chính đại được phép yêu người đó không? Nhưng yêu hắn cái giá phải trả quá lớn
Cô tủi thân. Ngồi xuống vệ đường cô ôm lấy cơ thể mình, vùi đầu vào hai đầu gối như đang tìm lấy sự an ủi cho chính mình. Những giọt nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/951958/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.