Tố Nhu nhìn hắn đầy mong chờ, còn nghĩ hắn sẽ đến bên mình
"Có sao không? Tôi đến muộn rồi"
Hắn đi qua khỏi Tố Nhu làm cô ta có chút hụt hẫng
Không đợi đến hắn giúp cô đã tự cởi trói tay rồi.
"Lục tiên sinh xin hãy tự trọng" Cô không thoải mái nói
Hắn cầm hai bả vai gầy tiến sát vào lòng cảm thấy cô vẫn còn an toàn, hắn đã hạnh phúc
Đến khi load kịp thời câu nói của cô đã bị khống chế lùi dịch ra xa. Cô đẩy mạnh hắn ra bằng tất cả sức bình sinh.
Đã từ khi nào hắn đối với cô đã xa cách như thế. Cô gái này nói hắn là Lục tiên sinh, có chút khác lạ nhưng đủ rõ để phân biệt được hiện tại hai người đã không còn liên quan gần như trước
"Em nói gì Lục tiên sinh? tôi không cho phép" Hắn bá đạo khóa chặt cổ tay cô lên đỉnh đầu
Càng bá đạo hơn áp hai cơ thể vào bức tường,
Hắn không biết rằng làm vậy cô càng căm ghét hắn hơn.
Người đàn ông này không hiểu hay đang cố tình không hiểu? Có biết cô đã sớm vạch rõ ranh giới giữa hai người.
Cô phải khiến hắn nhận thức rõ ràng ra mối quan hệ này không có điểm đích cuối càng không có hậu phận.
Cô và người này đã không còn dính dáng nữa điều đáng lo ngại lúc này chính hắn là người không cần liêm sỉ bám theo cô bằng được
"Cuôc đời này tôi bị hủy hoại trong tay anh rồi đến khi nào anh mới buông tha"
Cô còn mong đợi câu trả lời của hắn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/951938/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.