Hắn đi theo sau bước chân cũng nhanh hơn, nắm bàn tay cô.
" Tôi nhớ không nhầm thì trong hợp đồng không có ghi cô sẽ được ra ngoài"
Lại là hợp đồng. Hợp đồng như một xiềng xích vô hình gắn buộc cô và hắn lại.
Hắn lần nữa kéo cô vào căn phòng bốn bức tường lạnh lẽo nhốt lại bên trong.
Bạch Lan Hương đập cửa, đập mãi không hề hứng gì vì đây và toàn bộ phòng cách âm rất tốt. Cô ôm lấy bàn tay đỏ lên vì đập cửa nhiều.
Cô nhìn cánh cửa đóng kín không còn chút tự do. Hắn thật độc ác, cớ sao lại cho hắn và cô gặp nhau và bị giam nhốt như vậy.
Bạch Lan Hương ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào đầu giường ôm lấy cơ thể mệt mỏi. Cô cúi đầu vào lòng khóc thút thít. Suy nghĩ thật lâu thật nhiều mãi không còn cách để ra khỏi đây. Trong đầu cô lóe nên một suy nghĩ. Còn cơ hội có một đường đi bí mật. Nhưng phải làm sao để dễ dàng trốn thoát?
Hắn xuống sảnh chính nhìn mẹ mình vẻ mặt tức giận.
" Thằng con trời đánh rốt cuộc mày có cho nó đi không?" Lục phu nhân chỉ tay vào mặt hắn.
" Chuyện này là chuyện riêng của con mẹ đừng xen vào" Hắn không còn chút tâm trạng để nhắc nữa. Thẳng thừng đi ra ngoài cửa.
Kiều Nhã Quỳnh giận tím mặt đứng nhìn thằng con trai rời đi. Bà tức không thể làm gì nhất định bà phải tìm được cách tống con nhỏ đó đi.
...
Trời đã khuya Bạch Lan Hương đứng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Đã đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/951888/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.