Bạch Lan Hương nhận được tờ giấy khách hàng bàn sáu mươi ba uống gì. Pha chế rất nhanh một ly nước uống cà phê ít sữa mang lên. Bạch Lan Hương bưng khay nước cho khách hàng đến bàn sáu mươi ba cứ nghĩ mình đi lộn bàn. Ánh mắt nhìn mép bàn hóa ra là không lộn cô đặt ly cà phê xuống ánh mắt cụp xuống. Vẫn nên là tránh ánh nhìn của hắn.
Ngay lúc cô rời đi thâm tâm đã căn dặn mong rằng Hoàng Nhân hắn đừng làm gì. Hãy để cô yên chuyện ngày hôm qua vẫn là nỗi ám ảnh tâm trạng.
" Em còn không nhận ra tôi" Hoàng Nhân miệng cười nói bàn tay nắm lấy cổ tay cô nhắc nhở đến.
Bạch Lan Hương sững người một lúc hắn vậy lại định dở thủ đoạn. Bang tay hắn chạm vào da thịt cô có chút rén nỗi hoảng hốt vẫn còn đó. Cứ tưởng như một hành động nhỏ nhưng hắn vừa tác động da thịt với cô. Theo bản năng tự nhiên cô gỡ bàn tay hắn. Vẫn giữ được cái vẻ của một nhân viên. Cô khẽ nhắc nhở hắn đừng làm càn.
" Xin chú tự trọng mau bỏ tay cháu, còn rất bận" Cô ghé gần khuôn mặt lão nói bé nhưng vẫn giữ được khoảng cách.
Bàn tay hắn gỡ khỏi cổ tay cô. Hắn có chút não chưa kịp load lại thông tin cô vừa gọi là chú. Thầy giáo như hắn vẫn còn độ tuổi xuân cớ sao lại nhắc chú. Có chút khó chịu lại xưng hô như vậy. Ý chí của hắn muốn hôm nay phải triệt để được con mồi ngon nghẻ này.
Cổ tay thả lỏng cô lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cho-ten-ac-ma/951881/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.