Chương trước
Chương sau
Chiều tối,
Bạch Lan Hương mở khẽ cánh cửa thư phòng. Khuôn mặt ủ rũ cơ thể mệt mỏi hì hục làm việc đến tận chiều thì lấy đâu còn sức. Cô không nghĩ nhiều đi xuống lầu kiếm thức ăn cho chiếc bụng đói meo.
" Thím An... tôi làm xong rồi" Giọng cô gượng nói.
"..." Thím An nhìn cô không nói gì tiếp tục công việc của mình.
" Có gì ăn không thím tôi đói bụng" Cô cố gắng giữ tay vào khu bếp để đứng vững.
Lần này đáp lại cô không phải sự im lặng thím An khó chịu chỉ nồi cơm điện.
" Còn cơm nguội. Có ăn không?"
Thím An cất tiếng rồi rời đi. Cô đã làm gì mà bị mọi người hắt hủi như vậy. Dù cô nghĩ mãi cũng không ra. Bàn tay nhỏ mở nồi cơm, vậy mà chỉ còn chút cơm nguội.
Suy nghĩ một hồi cô cũng nghĩ ra món cần làm để nót dạ. Lấy vài quả trứng phi với dầu và hành cho thơm cho hỗn hợp cơm trộn trứng sống vào. Nêm nếm thêm vài gia vị cho vào. Thành phẩm được như mong đợi món cơm rang trứng thơm ngon ra lò.
Không hiểu sao cô ăn miếng đầu tiên lại tưởng nhớ đến hồi nhỏ nhà nghèo mẹ thường rang cơm cho cả nhà. Cô xúc động rơm rớm nước mắt. Giọt lệ hai bên chảy xuống xuống môi đỏ. Vị mằn mặn của nước mắt hòa vào trong nước miếng.
Cô có vẻ xa nhà lâu cô rất nhớ. Nhưng cách để rời khỏi đây là chuyện bất khả thi không phải muốn đi là đi. Thực sự với cô không còn cách nào đành phải chấp nhận điều kiện trong hợp đồng. Điều đầu tiên sau khi hết thời hạn hợp đồng cô sẽ trở về quê thăm ba mẹ.
Ăn cơm xong. Cô bắt đầu vào việc của mình để tìm được thời điểm thích hợp ra khỏi đây bằng nối đi bí mật. Việc đầu tiên cô đi xin thời gian đám nữ hầu đi làm việc. Cần chọn đúng thời điểm họ nghỉ ngơi thì mới ra được cũng tránh được nghi ngờ của họ.
" Xin làm gì?" Mãn Mãn nhăn mày khó chịu nhìn Lan Hương như một kẻ phiền phức.
" Tôi muốn làm việc vào thời gian các cô nghỉ ngơi thôi" Cô cười trừ khuôn miệng cố giữ được sự che giấu.
" Được thôi" Mãn Mãn đưa giấy lên lịch làm việc của bọn họ. Thấy cô muốn làm việc vào thời điểm họ nghỉ ngơi cũng lạ nhưng Mãn Mãn không nghĩ nhiều.
Nhận lấy tờ lịch làm việc của các người hầu. Thời gian chủ yếu họ lao động vào buổi sáng sớm. Đến chiều thì có vài người nhiệm vụ chăm sóc cây hoa trong hoa viên. Không thành vấn đề vậy lúc được ra ngoài vào tầm trưa. Cô tính toán tỉ mỉ chấp nhận làm việc vào buổi trưa và tối lúc họ nghỉ ngơi để dễ dàng ra khỏi đây hơn.
Trong đầu cô lóe lên suy nghĩ ngày hôm sau sẽ ra ngoài bằng con đường bí mật.
...
Trưa ngày hôm sau.
Bạch Lan Hương ngó trước sau phòng tránh có người tò mò đi theo. Cách mở cửa bức tường này đơn giản. Một tay giữ một tay khẽ đẩy. Bức tường dịch chuyển bụi bặm dính đầy bay ra. Đúng như tờ giấy bản đồ là một khu rừng, cách đóng bức tường thì ngược lại.
Cô lấy ra trong túi quần bản đồ của khu rừng. Cách đi ra khỏi khu rừng cũng không phải khó có điều đi rất lâu.
Động vật hoang trong rừng kêu man rợ bờ vai nhỏ khẽ run. Đã bao lâu chưa ra thành phố bị nhốt trong nhà cũng thành người tối cổ luôn rồi. Hắn lại không cho cô được tự do điều đó chạm vào điểm yếu của cô. Từng là một người yêu đời, lạc quan, suy nghĩ tích cực phải bị giam giữ như một tòa thành lớn không phép bước chân ra ngoài. Cảm giác đó là gì chứ?
Ra khỏi khu rừng là một con hẻm vắng vẻ ít người lui tới. Đi được một đoạn cô đến giữa trung tâm thành phố. Lí do hôm nay cô ra ngoài? Vì muốn khám phá đoạn đi bí mật. Và lời mời của Yên Yên.
Trường đại học x
Thấy cô bạn Yên Yên đứng trước cổng chờ cô. Chạy nhanh đến gần hai người ôm nhau thắm thiết cứ như xa cách hơn chục năm.
" Yên Yên" Bạch Lan Hương ôm choàng cơ thể Yên Yên vui mừng.
Hôm nay Yên Yên không có tiết. Ở căn nhà nhỏ cũng chán. Liên hệ với cô sẽ dẫn đi tham quan nơi trường đại học Yên Yên học. Điều được đi học là mong ước nhỏ nhoi của cô làm sao không đi.
Hai người con gái rời ra. Cô nhìn thấy cánh cổng trường đại học to lớn niềm khao khát muốn đến học là điều cô muốn.
" Đi thôi... trường mình rất rộng nha. Vào thôi" Yên Yên nhiệt tình.
Sân trường rộng lớn. Các tòa nhà cao phòng học rất nhiều. Đúng là trường đại học trọng điểm của thành phố H. Yên Yên dẫn Bạch Lan Hương đi quanh trường vẫn chưa hết.
Sau trường là một địa điểm rộng lớn gồm nơi canteen, khu thư viện, những địa điểm giải trí của trường. Cuối cùng là căn phòng giáo viên chủ nhiệm của Yên Yên đưa cô nhìn qua đây là nơi cuối cùng rồi.
Khi định rời đi, cánh cửa phòng giáo viên mở ra. Một thân ảnh cao gầy trên tay cầm xấp giấy giày. Người đàn ông nhìn bóng dáng quen thuộc và một cô gái khác lên tiếng gọi.
" Bạn học bên cạnh em Vũ Yên Yên là sinh viên lớp nào?"
Bạch Lan Hương biết người đằng sau nói đến mình liền run run.
" Dạ thầy... đây là bạn em" Yên Yên vui vẻ giới thiệu.
Người đàn ông này khá trẻ còn là giáo viên của Yên Yên vẻ ngoài cũng sáng sủa. Ngay lúc Bạch Lan Hương quay người lại, vẻ đẹp hồn nhiên của thiếu nữ mới lớn khiến người đàn ông có chút đứng người. Hoàng Nhân chưa gặp nữ sinh nào xinh xắn như cô bé đây.
Ánh mắt lóe lên một tia lạ. Hoàng Nhân bị dục vọng che mắt nhìn cô lại liên tưởng đến khi không mặc đồ. Đầu óc người đàn ông này suy nghĩ cái gì?
Hoàng Nhân nhìn cô đã đặt mục tiêu sắp tới là con mồi ngon nghẻ này.
" Yên Yên... tớ thấy anh ta nhìn tớ mãi chúng ta mau đi thôi" Giác quan thứ sáu nhắc nhở cô người này không tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.